28.8.10

Yesterday


1.
Mình đang ở nhà một mình, với Bi.

Nấu một đĩa bò xào lăn, đậu sốt thịt bằm ăn với bún và canh chua. Đều là một mình với Bi. Mọi chuyện đều ổn như nó vẫn ổn. Thậm chí, từ ngày có Bi, mỗi chiều trở về đều cảm thấy phấn khởi và muốn nấu ăn thật ngon, thật đầy đủ, dù bữa cơm chỉ có bố và con gái.

Nhưng không phải là hôm nay.

Chiều nay, bố đi công tác một đêm không về. Mình thậm chí còn có ý định chơi sang mua cơm hộp của Ba Duy (50k/suất mới ngon). Tuy nhiên, mình không tìm thấy thức ăn khô cho Bi, tự nhiên thấy bế tắc. Sắp đi học tối trở lại rồi, Bi sẽ bị nhịn đói quá lâu trong ngày khi chờ mình đi làm từ 7h sáng đến 9h tối mới về nhà mất.

Thế là, trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt.


2.
Ừ thì thói thường mình hay nghĩ lung tung. Thế nên mình lại nhớ đến anh. Xin lỗi vì điều này. Nhưng một mình là điều đáng sợ có phải không ? Có phải cô đơn khó chấp nhận hơn là yêu một ai đó đúng không ? Có phải nỗi nhớ thì rất khắc khoải không ? Có cảm thấy đơn độc là không hề dễ dàng ? Có từng như em bây giờ, chỉ muốn bé nhỏ lại để mãi là ngày hôm qua ?


... Cuộc đời này dù ngắn nỗi nhớ quá dài
Và cũng đã đủ lớn để mong trẻ lại
Như ngày hôm qua.


Có từng nghĩ như em, khi nghe lời bài hát này, thôi đừng nhớ nữa ? Đừng khiến nỗi nhớ che lấp đi những thường thức, không bao gồm khoảng cách và thời gian, giữa hai người. Đừng để nỗi nhớ vun đầy sự nuối tiếc khôn nguôi. Đừng để nỗi nhớ trôi cùng thời gian. Đừng để rời xa nhau vì nỗi nhớ được không ..

Anh bây giờ đã là quá sức em rồi, dừng bước lại được không ?

Nếu em gặp anh bây giờ, em sẽ nói cho anh biết nỗi nhớ có màu gì. Anh biết không, là màu của lãng quên đấy, là em sẽ quên anh đấy dù không mong muốn đâu.
Nếu em được gặp anh, em sẽ nói cho anh biết nỗi nhớ có vị gì, anh biết không, là vị kỉ đấy. Nỗi nhớ quá dài mà cuộc đời lại quá ngắn, em sẽ quên mất anh đã quan trọng đến dường nào với em mà nhất quyết phải bước ra khỏi tầm mắt anh, bởi vì đã không thể chứa đựng được nỗi nhớ mênh mông ấy trong từng ấy thời gian..

Mỗi ngày em lại từng chút một dừng nghĩ về anh, từng chút một bớt đi nỗi nhớ. Bởi vì em không muốn nỗi nhớ nuốt chửng lấy anh trong những khoảnh khắc của chúng ta. Bởi vì anh hiện hữu bên cạnh em đã là quá sức em rồi. Bởi vì cho đến khi đó, nỗi nhớ của em quá đã quá rộng dài về anh..


... Dường như là như thế em không trở lại
Mãi mãi là như thế anh không trẻ lại..



3.
Đã không thể dừng bước được nữa rồi, càng không thể quay trở lại.

Thế nên, có biết bây giờ mình như thế nào không bạn ?

FUCK MISSING.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét