25.5.13

Run and run



Có những điều, ngay cả đã xác định trước tinh thần rồi, nhưng khi nó trở thành sự thật, bạn vẫn không chống đỡ được. Dù cho có lên gân cốt, có hít thở sâu, có ăn thật nhiều, ngủ thật kỹ, bạn vẫn choáng váng.

Mình chỉ muốn nói, đời không phải giấc mơ. Có mơ, nhất định cũng có ngày phải tỉnh.

Suy cho cùng, không có gì để mất, chỉ là cảm thấy trong lòng sâu thêm một chút. Bao năm rồi, mỗi chuyến đi xa là một lần mất mát. Người ở gần cũng như người nơi xa, chúng ta chẳng biết được khi nào cần dừng lại.

Đôi khi, nhớ lại những chuyện cũ. Có mỉm cười cũng phải tạm biệt. Lấy hết dũng khí để mở lời, sợ rằng ngày mai có thể nằm dưới đất kia. Những nỗi sợ hãi như thế luôn thường trực, nhưng không phải ai cũng ám ảnh như vậy. Thế nhưng, sau đó thì sao? Đến cuối cùng, cũng không níu giữ được. Không thấy an lòng, không thấy mình nơi đâu. Trước và sau, luôn cảm thấy mình bé nhỏ, không thể trở thành vĩ nhân, đời đời kiếp kiếp nhắm mắt cho qua tất cả. Những chuyện nhìn thấy được, chống đỡ được. Những điều trong tâm nghĩ đến, không khỏi yếu lòng.

Mình thường nói, cho đi là đừng mong nhận lại. Nếu được, ấy là may mắn trong đời. Nếu không, ấy là một lần thành thật với bản thân. Nhưng, bất cứ điều gì sai sót cũng cần được sửa chữa kịp thời, giống như việc nói lời xin lỗi đúng lúc. Chúng ta cần có can đảm để xin lỗi, và dừng lại.

Không rõ từ khi nào trở thành thế này. Nhắm mắt cười mãi có được hay không?  Nhân tình thế thái cũng không bằng cơm áo gạo tiền. Hay là, lẽ đời phải thế? Là mình mộng mơ hay cuộc sống này vốn thực tế quá đỗi, không dung chứa nổi mình. Mình chỉ muốn biết, có tất cả mọi thứ rồi, cũng là lúc trong lòng chẳng còn vương vấn gì nữa, cuộc sống như thế liệu có tiếp diễn được hay không? Hoặc là, khi đó đã không còn là mình nữa, mà sẽ là một ai đó khác yên ổn hơn?

Có điều gì đó đã ra đi trong lòng. Người không biết hay không còn muốn biết, cũng chẳng quan trọng nữa. 

Luôn cảm thấy mình thế này không ổn. Nhưng lại không tìm được lý do để khơi gợi chút niềm tin. Trước khi tin vào tình yêu của một người dành cho mình, cần phải tin vào chính mình xứng với hạnh phúc ấy. Mình thấy bản thân không xứng, cũng không cố gắng cho nổi. Và vì rất nhiều điều không xứng, nên mình dừng lại thôi. Không muốn phải mổ xẻ chính mình bởi từ ngữ vụn vặt nữa, càng không muốn bóc tách tình cảm này thành những đoạn phim kịch câm do mình tự biên tự diễn. Tình cảm đâu phải đời đời kiếp kiếp đi theo một người. Ai đó đến được, cũng có thể đi được, thâm chí không cần phải nói, chỉ cần mãi mãi im lặng. Chúng ta phải tự hiểu.

Thì, coi như mình trốn chạy đi..

17.5.13

Sợ



Tôi bây giờ, cái gì cũng sợ. Sợ gió, sợ mưa, sợ nắng, sợ ẩm. Sợ tình yêu, sợ gia đình, sợ sự tan vỡ, sợ dấu vết nhạt nhoà. Sợ những ngày đầu chẳng bao giờ trọn vẹn cho đến ngày cuối cùng. Sợ lời nói chỉ như cơn gió thoảng. Sợ lắm những lúc một mình không có dịu dàng nắm tay. Sợ khi yếu lòng chẳng giữ nổi chân tình.

Tôi chưa từng nhận mình vĩ đại, chỉ muốn mình sống một cuộc sống đơn giản, có ai đó nắm tay lúc buồn vui, và người đó nhất thiết không nằm quay lưng với tôi, dù thế nào đi nữa. 

Một gia đình tan vỡ khiến tôi luôn sống trong hoài nghi. Tôi nghi ngờ cái bóng của chính mình. Mỗi giấc ngủ qua đi tôi mở mắt trong niềm tiếc thương những nụ cười đã mất. Ngày lại ngày khắc khoải chờ đợi bình an đâu đó xa xôi lắm. Cho nên, tôi vừa thèm muốn, lại vừa nghi hoặc, không biết phải làm sao để lấp đi cái hố không đáy trong lòng.

Tôi không tin mình sẽ có tình yêu. Tôi gần như vô thừa nhận nó trong cuộc sống mình. Tôi không biết phải làm gì để thể hiện tình yêu này, để minh chứng rằng tôi đang sở hữu một tình cảm như thế. Tôi vẫn lạnh lùng với người, vẫn không hiểu được, đến cuối cùng thì chúng ta phải làm những gì cho nhau trong tình yêu. Thứ tôi cần và mong mỏi nhất, tôi vẫn chưa có được. Vì sao người vẫn không cho tôi một sự bình yên. Tình yêu khó khăn chỉ với vài câu nói yên an thôi sao?

Người bận với chính mình, chẳng đoái hoài đến tôi nơi này suy tính, bất an. Tôi mệt mỏi nhiều. Chỉ tình yêu với người thôi, đã quá sức tôi rồi.

Cuối cùng thì, không phải mọi điều chúng ta đã có chỉ là giấc mơ thôi, phải không?

13.5.13

Memories



Tối nay một mình, ngồi nhớ về chàng trai ấy. Người con trai hơn một lần khiến mình rung động bởi những gì nhẹ nhàng, sâu lắng và quan tâm nhỏ nhẹ nhất từ một người khác phái. 

Thời gian quả thực vô tình. Trải qua những khoảnh khắc vui vẻ ấy, chúng ta chẳng đọng lại gì, ngoài trừ những dòng PM cũ từ một hòm thư đóng bụi. Người con trai ấy giờ có có nhớ tôi hay không, chắc là không. Nhưng tôi nhớ anh ấy. Ngày tháng ấy, chúng tôi quen nhau qua một mối quan hệ khác, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến sở thích và thói quen của nhau. Khi mà tôi vốn chẳng thân với người lạ, chẳng nhiệt tình với người khác phái. Vậy mà chàng trai ấy đến bên tôi nhẹ nhàng như giọng nói của chính anh ấy. 

Thời gian trôi qua, tôi đã chẳng còn nhớ được chúng tôi đã cùng nhau trải qua những gì, đã trao đổi những câu chuyện thế nào, trong những nụ cười và nước mắt tháng năm ấy, anh ấy đã giúp tôi vững vàng ra sao. Tuy rằng xa xôi chẳng mấy khi được gặp nhau, nhưng trong khoảng thời gian chúng tôi quen nhau, so với khoảng cách địa lý ấy, tôi nghĩ rằng chúng tôi gặp nhau đủ nhiều, làm phiền nhau đủ không thấy ngại, và nắm tay nhau đủ thân thiết để chúng tôi cười đùa vui vẻ.

Những gì đã cùng nhau trải qua, tôi đã không còn nhớ được thứ tự nữa. Tôi buồn biết bao khi mà ngồi đây lúc này, đến giọng nói ấy cũng trở về miền dĩ vãng, chỉ còn lại những giây phút mỉm cười rất đỗi ngọt ngào, và giọng nói ấy vang lên trong đêm khuya thật dịu dàng đến đáng yêu.

Tôi thường gọi cho chàng trai ấy khi đêm khuya thanh vắng bất chợt cảm thấy cần một giọng nói, nhớ một nụ cười im tan, nhỏ nhẹ. Chúng tôi đã cùng chia sẻ rất nhiều thời gian khi một ngày trôi qua như thế. Tôi có gặp chàng trai ấy qua YM rất nhiều lần, nhưng đều không thể nói chuyện nhiều được. Cho đến khi tôi biết, điện thoại mới khiến chúng tôi cảm nhận về nhau tốt hơn. Và không có gì vui vẻ hơn khi khiến đối phương mất ngủ vì sự quấy rầy cố tình của mình lúc đó. Thật sự đã rất vui.

Nhưng, có lẽ thời gian của chúng tôi có hạn. Mà trong một khoảng lặng thời gian nào đó tất bật của cuộc đời này, tôi đã để chàng trai ấy trở thành một ai đó đáng mến trong miền kí ức của tôi.

Ngoài sự hối tiếc và chấp nhận, tôi không còn biết phải làm gì nữa. Tôi thực tâm chúc người ấy có được hạnh phúc, như người ấy đã từng nói với tôi: Nhất định phải cố gắng có được hạnh phúc.

Chàng trai ấy đã làm được rồi. Còn tôi, tôi không biết phải mất bao lâu nữa để làm được, chỉ có thể hi vọng mà thôi. 

Và lần này, tôi hứa rằng sẽ không buông tay.