23.10.11

Close all eyes for you

Tôi chỉ biết là tôi đang thay đổi, từng chút một.

Tôi không biết tôi sẽ đi đến đâu của hành trình mình, tôi vẫn đang cắm cúi tiếp tục nó.

Tôi biết tôi không quay trở lại được nữa, chỉ có thể dấn thân.

Tôi hi vọng, sau mọi vấp váp và xa cách, tôi vẫn đang hít thở và cảm nhận đây, bằng tất cả cảm xúc và lý trí mình.

Tôi hi vọng tôi ổn, sau tất cả.

Dù rằng, tôi mệt đến chết đi rồi.

5.10.11

Du miên



Đôi khi tôi không hiểu được cuộc đời mình rồi sẽ đi đến đâu. Những câu hỏi mãi chỉ có thể được ứng đáp bởi chính cuộc đời mình. Nhưng tôi vẫn luôn tự hỏi như vậy, cho đến khi tôi có được câu trả lời toàn vẹn.

Đôi khi tôi biết, đem cuộc sống của mình ra để đánh cuộc thật không dễ dàng gì. Nhưng tôi quá tiêu cực và ngu dốt để có thể dứt mình khỏi ván bài này.Một người như tôi liệu có có thể vững vàng được không, liệu có thể đúng sai chấp nhận và bình thản bước đi như chúng ta đáng lẽ phải thế?

Đôi khi tôi quá tham lam để muốn sống một cuộc đời hoàn mỹ. Nhưng tôi biết mình sẽ chẳng đạt được ước muốn vọng tưởng đó đâu. Nó vốn đã đổ vỡ rồi, nó đã tan vỡ rồi, nó khoét thủng trái tim tôi rồi. Và tôi thì ngồi đây ngày ngày day dứt trong nỗi nhớ nhung về những tốt đẹp xưa cũ. Tôi biết lấy gì để bù đắp cho bản thân đây? Lòng tôi trống rỗng đến vô cùng, tưởng như có thể khô héo như rễ khô kia, mỗi ngày một vắt kiệt chính mình trong ảo vọng.

Đôi khi tôi muốn khóc, cho trôi qua đi khoảng lặng này. Giông bão cũng tàn, tình cảm rồi sẽ sẽ hết, nhưng tôi chưa từng tin một thứ tình cảm mới sẽ nảy nở, nó không phù hợp với tôi, nó không nên đến bên tôi, vì tôi cũng sẽ không biết phải đem chính mình đón nhận như thế nào.. Tôi rất buồn.

Mùa đông vội vàng đến rồi mà không kịp để mùa thu nắm lấy bàn tay này, thổi vào chút hơi ấm này. 

Tôi còn không kịp ngỡ ngàng, cứ ngang nhiên lặng yên như vậy.

Ngang nhiên trong du miên.