2.8.10

Morning call


. Buổi sáng vẫn thường không có tâm trạng để mỉm cười. Chỉ muốn lười biếng nằm thêm một chút, hoặc giả sẽ dậy sớm một tẹo, nhâm nhi một ly râu ngô đá dịu mát.. như thế buổi sáng sẽ lặng lẽ qua thôi.

Tôi đã có một lời hứa với bạn tôi, và với chính tôi, rằng khi ở bên những người thân yêu nhất, nỗi buồn và trống rỗng trên thế gian này đều chỉ là cát bụi. Mọi thứ hạnh phúc, vui vẻ hay yêu thương, ghét bỏ cũng sẽ chỉ là những thời khắc. Có những điều dù có khát khao lưu giữ đến mấy đều không tránh khỏi trở thành điều xưa cũ, mà đôi khi, thậm chí quá khứ có thể còn ưu tiên mà phủ bụi chúng đến nao lòng.

Bởi vậy, tôi chưa bao giờ cam tâm với quá khứ. Tôi hầu như lưu luyến mọi thứ. Tôi sốt sắng muốn lưu giữ chúng đến khi chết đi rồi vậy.


. Có một người chị đã từng nói rằng "Em phải cố gắng lên, trải qua rồi mọi thứ sẽ ổn." Thật sự là phải mất thời gian dài, tôi mới thấm nhuần được ý nghĩa của câu nói của chị. Và rồi sau đó, tôi cũng hiểu thêm rằng, hạnh phúc cũng như nỗi đau, trải qua rồi sẽ được gói gọn trong hai từ "quá khứ" mà thôi. Như thế, hẳn là tôi phải trả giá để ở bên yên bình vậy. Cả hai thứ đều không thể có trong tầm tay mình.

Gía phải trả của bình yên chính là từ bỏ hạnh phúc và nỗi đau.


Vậy nên, tôi chưa từng cam tâm.


0 nhận xét:

Đăng nhận xét