31.12.11


 Lâu lâu mới mò đến blog. Không phải là mình không có gì để nói, mà mình không muốn nhìn lại mình những phút giây này quá nhiều mà thôi.

Năm nay mọi việc xung quanh mình dường như không có quá nhiều đặc biệt, hoặc giả là mình đã để chúng sang một bên rồi. Cho đến giờ, mình vẫn chưa tìm được chiếc hộp nào có thể cất đi được nỗi nhớ, niêm phong được quá khứ và nén chặt lại những yêu thương.

Mình vẫn thế, cáu giận những khi mệt mỏi, chán nản những khi không may mắn, khóc lóc những khi bất lực, và năm nay, mình biết uống rượu. Mình chưa từng uống rượu trước đó. Mình nghĩ, những thứ phù phiếm đó không nuôi sống được bản thân, và đời mình đã có mục tiêu để phấn đấu. Thế nhưng, rượu đôi khi rất ngọt. Và bạn sẽ không tin đâu, nếu bạn không thử nếm một chút vị của chúng. 

Mình tin là cuộc sống của mình đã kết thúc ở hiện tại. Có lẽ khi người ta biến mất nhiều thứ khỏi tầm tay, người ta sẽ không thiết đến xung quanh nữa. Có lẽ mình đang vậy. Thật ra nhé, địa ngục mới chỉ bắt đầu. Chỉ là, mình sẽ lựa chọn cuộc sống mình ngắn hay dài bao lâu mà thôi. Điều đó thì đơn giản hơn nhiều.

Tổng kết cuối năm không có gì quá thừa thãi. Mình nhớ thời khắc này năm trước, khi mình đặt ra mục tiêu cho cuộc sống mình năm nay, một năm tuổi đầy biến động. Còn giờ đây mình đã có thể nói: mình chẳng hoàn thành được điều gì cả, thậm chí còn be bét chúng ra. Hài hước vậy đấy.

Nói chung thì, trải qua 365 ngày nước mắt và mỉm cười, mình vẫn có mẹ và em trai và bạn bè.

Mọi sự vẫn ổn. Mình nghĩ thế là đủ.

Ngày mai mình sẽ được ngủ nướng. Ấy là hạnh phúc vậy :")





Chúc một năm mới đầy đủ, tất cả mọi người quanh mình, an lành và may mắn.


22.12.11

Chuyện không đầu không cuối không kết




1.
Cũng đã cuối năm rồi nhỉ?

Năm nay, có thể nhớ rất rõ mình đã trải qua những cung bậc cảm xúc như thế nào. Có những đêm nằm giật mình, tỉnh giấc rồi giả ngây ngốc ru ngủ chính mình. Thời gian trôi qua vẫn còn những ngọt ngào xưa, thoảng qua như làn gió vậy. Tôi vẫn không thể nào tự huyễn hoặc chính mình rời bỏ chúng đi. Tôi hiểu rằng mọi thứ đã xa rồi, quá xa mất rồi. Chỉ mong cho tình cảm trong tôi vẫn vẹn nguyên như ngày nào, cho đến khi tôi lìa bỏ thế giới này. Tôi sẽ ngừng hít thở, nếu như làn gió ấy thôi vương vấn bên tôi nữa. Sẽ chết mất.

Trải qua thăng trầm của một năm đầy sóng ngầm, nghiến răng chấp nhận và gần như câm lặng cho đến tháng cuối cùng. Tôi biết tôi đã đi đến giới hạn chịu đựng của bản thân rồi. Tôi khóc chưa bao giờ là đủ. Tôi chỉ muốn lấp đầy mọi trống rỗng này, hoặc là để tôi chết đi, thoát khỏi mọi ám ảnh này. Đến nỗi mà, nước mắt không thể cứu rỗi được linh hồn này nữa.

Thú thực là, tôi không cứu nổi chính mình nữa rồi.


2.
Tôi hiểu rằng những gì xảy ra xung quanh tôi đều tiêu tan dần theo thời gian, bao gồm tất cả những mối quan hệ, những tình cảm và mộng tưởng, nhưng đó lại là sự tiếp tục của một cuộc sống, Nó cứ kéo dài mãi, dài mãi. Cho đến khi sẽ chẳng ai cần ai nữa, sẽ chẳng ai nhớ ai, cũng không mong được nhớ nhung bởi ai. Sự sống chính là một chuỗi nhưng khổ đau và chấp nhận. Và chúng ta sống trên đời này để chấp nhận tất cả những điều đó, cho đến khi ta nằm dưới nấm mồ phủ đầy mầm xanh.

Tôi nghĩ, tôi đang sống chờ đợi như thế. Cứ đóng cửa lại và ở yên trong bóng tối bình ổn này.


 3. 
Ánh sáng của tôi đi vắng rồi. Tôi càng lúc càng điên cuồng, điên cuồng chán ghét mọi điều. Rõ ràng cái chết là vô nghĩa và vớ vẩn, vậy mà tôi đích thực đang bước chân hướng đó.

Một cuộc sống thế này, không nên xuất hiện trong cuộc sống ấy một người như tôi.


4.
Tôi đã mục ruỗng. Tôi biết.

Nhưng, tôi còn hiểu rõ hơn, tôi không thể chết được.


5.
Đó là đau khổ lớn nhất của cuộc đời tôi.

Đó là cuộc sống của tôi.