25.2.11

Ô hay

 
 Này thì đạp cho phát nữa.

Dứt điểm đẹp luôn 

=))





Pê ết: 
Bạn tạm thời không được ổn. 
Bạn tuyên bố khóa cửa tâm hồn bạn, pờ li để bạn yên ổn một thời gian chưa trị vết thương lòng nha ~

Bãi triều.

Hâm rồi

Này thì xuống nữa này  =))

Down


Thực ra chả có cái quái gì cả.


Qưỡn lên thì viết vài câu gọi là..


Nhân tiện, tống tiễn mấy thứ cũ kĩ ở dưới đâytrôi theo dòng đời nước cống luôn =))

24.2.11

Full time


Tôi nhớ có một câu nói, đại loại thế này:


Con người thường vô cảm với con người. 
Có bao nhiêu người dành thời gian khám phá kẻ khác ?

 [trích Mưu phản - Sơn Táp]


Còn giờ, tôi chỉ thấy rằng, con người tôi vô cảm với chính những gì không liên quan đến mình. Tôi chẳng nghĩ gì cho ai khác, đôi khi chẳng biết làm thế nào để biểu đạt. Tất cả những gì tôi đã làm chỉ là nghĩ về họ trong im lặng. Tôi chẳng biết làm gì nữa. Câm lặng cho đến cuối cùng. 

Tự hỏi mình, đến khi nào tôi mới dành đủ niềm tin cho người khác ?


Tôi không biết. Đôi khi tôi không thể hiểu được chính mình. 

Không hiểu nổi. Không muốn hiểu. Hoàn toàn không muốn. Những lúc như thế này, tôi không biết làm gì, càng rụt rè với kẻ khác. 

Vậy nên, tôi xin lỗi. Tôi chẳng biết làm thế nào..


Tôi cũng không hiểu bản thân mình lúc này nữa.

21.2.11

Blue

[1]

Ảm đạm thật.

Mình lại rơi tõm vào mấy ngày u ám rồi.




[2]



Mừng ngày sinh nhật đáng yêu ~
Mừng ngày sinh nhật dễ thương ~
Mừng ngày Trang xinh gái của mình đến với mình ~
Mừng ngày sinh nhật tới Trang ~


Hô hô, lại thấy vui vui rồi    

\'O'/ 




[3]

Up to me.

20.2.11

Sơn trà thụ chi luyến

Khi còn học phổ thông, tôi thường lấy việc viết những câu văn hoa mỹ bóng bẩy làm niềm yêu thích. Tôi đọc nhiều, hứng thú với những đề tài mới mẻ của cô giáo chủ nhiệm, cũng là cô giáo dạy Văn. Cô ấy từng nói, chữ tôi đẹp, in nghiêng rất đều. Tuổi còn nhỏ, được một giáo viên dạy giỏi khen ngợi như thế, trong lòng vô cùng thích thú, vì thế càng thêm yêu môn học này. Nhờ sự nâng đỡ của cô, học Văn trở nên rất dễ dàng. Những yêu cầu của cô thường được hoàn thành nhanh chóng, và những câu văn của tôi thì không dừng lại ở việc đáp ứng đầy đủ ngữ pháp cho đủ điểm.

Lớn lên một chút, tôi học thiên về ngoại ngữ và lịch sử. Chỉ là tôi đã không còn hứng thú với Văn nữa. Tôi vẫn đọc nhiều, vẫn đến thư viện đều đặn, nhưng giáo viên môn Văn mới thực sự là một ác mộng với việc đọc và ghi chép. Và tôi cảm thấy mình không còn có thể được phóng tác như trước nữa, nếu muốn một điểm văn đủ  tốt nghiệp. Qúa trình học môn Văn của tôi kết thúc ngay khi vào lớp 10, ở bài kiểm tra viết văn thứ 2. Điều ấy rất dễ nhận ra khi học một giáo viên khác.

Khi tôi vào đội tuyển Sử, cô giáo chủ nhiệm môn đã nói "Lịch sử là một phần không thể thiếu, không thẻ tách rời với nhân loại. Việc thi thố và làm một bài kiểm tra không quan trọng, quan trọng là các em hiểu tới đâu, cảm thụ như thế nào về quá khứ. Từ đó, phân tích và nhận định, tỉnh táo và trung lập." Thế nhưng, cho đến giờ, dù đã đọc bao nhiêu tác phẩm, dù đã học bao nhiêu năm, tôi vẫn không thể cảm nhận được một giai đoạn của lịch sử, đó là Chủ nghĩa cách mạng. 

Người ta có thể lên án, bài xích Chủ nghĩa tư bản hay Đế quốc, nhưng những lời nhận xét về chủ nghĩa cách mạng thì luôn được nương nhẹ tay. Tất nhiên, tôi đang sống trong một đất nước như thế, không càng không có ý phản biện lịch sử và những nhà nghiên cứu sử học, càng chẳng có trình độ đến thế. Chỉ là, xem những bộ phim Xô viết cũ, những bộ phim Cách mạng Trung Quốc mà trong lòng vô cùng đau lòng.

"Bố yêu, mẹ yêu cũng không bằng Mao Chủ tịch đáng yêu."
 
Ở thời đó, đấng sinh thành cũng không thể bằng Vị chủ tịch đã chỉ ra đường lối chủ nghĩa cho một đất nước. Những gia đình tư bản dù đã giúp đỡ nông dân cũng trở thành kẻ bán nước và tịch biên tài sản, đẩy đi cải tạo lao động "cho chúng nó biết khổ". Những người giàu tự tử, những nhà tư sản bị lăng nhục. Đối với lịch sử, những điều đó chỉ là rất nhỏ. Giữa hàng trăm triệu con người, chỉ là những con người không đáng để tâm. Điều an ủi là, Bác Hồ vĩ đại đã nói "đó là sai lầm của tôi, của đường lối chỉ đạo". 



Sơn trà thụ chi luyến là tên một bộ phim của Trung Quốc phản ánh con người vào thời Cách mạng đổi mới dưới quyền Mao Chủ tịch. Nhân vật chính là Lão Tam (hay còn gọi là Tiểu Tôn) và Tịnh Thu, một anh con trai của gia đình trung lưu ở nông thôn và một cô gái con nhà tư sản phải cố gắng học hành để được giai cấp chấp nhận giữ lại công tác ở trường, làm một trụ cột gia đình thay cho người cha phải đi cải tạo lao động nước ngoài. Họ gặp nhau khi cô gái nhỏ ấy được điều về nông thôn để viết bài tư liệu ca ngợi Cách mạng cho giáo viên trong trường. Đó là lần đầu tiên cô ấy chào Lão Tam, và cũng là lần cuối cùng cô ấy gọi tên anh, "Anh Ba". Tên anh là Tôn Kiến Tân, người của đội do thám địa chất, có nhiều đặc quyền của giai cấp, nhờ thế mà đã giúp đỡ cô rất nhiều.

Mẹ cô bị bệnh, thường xuyên phải ăn quả óc chó, quả sơn trà, đường phèn để dịu thuốc đắng. Bà là người phụ nữ thực tế, luôn hi vọng con gái học hành, không phạm sai lầm với Cách mạng, để có thể được giữ lại trường học công tác, có thể chồng bà sẽ được trở về Trung Quốc, về với gia đình. Tịnh Thu có lẽ đã thừa hưởng tính cách kiên quyết của bà. 

Bộ phim là một câu chuyện vô cùng cảm động về tình yêu thời Cách mạng - không được phép phạm sai lầm. Nếu người xem hi vọng rằng đây sẽ là một bộ phim lãng mạn đúng kiểu thì chắc bạn sẽ thất vọng. Điều duy nhất lãng mạn ở đây là cái nắm tay đầy rụt rè của Tiểu Tôn với Tịnh Thu, và điều đau khổ lớn nhất chính là sự ra đi quá trẻ của chàng trai ấy vì người mình yêu.


Tiểu Tôn từng nói:

"Có lẽ trước đây em vẫn chưa từng yêu ai, nên em chưa từng tin trên đời có tình yêu vĩnh hằng. Chờ lúc em yêu ai đó rồi, em sẽ biết trên đời này có người thà chết chứ không bao giờ phản bội em"



Tiểu Tôn vô cùng quan tâm, hết sức dịu dàng với Tịnh Thu. Là người của đội do thám địa chất ở Thôn Tiểu Bình, anh thường xuyên nhận tăng ca khai thác khoáng sản ở Đội 2 trên thành phố để có cơ hội gần gũi và giúp đỡ cô. Điều đó khiến anh thêm bệnh mà không hề hay biết. Những việc anh đã làm cho cô, tuy nhỏ bé nhưng đầy quan tâm. Mua đường phèn cho mẹ Tịnh Thu, mua quả óc chó và sơn trà cho gia đình cô, mua bánh quẩy cho các em cô, thay bóng đèn yếu ớt cho cô viết văn, tặng cô cuốn sách, tặng cô áo bơi, đồng phục thể dục, ... Rất nhiều những điều như thế, tình yêu của họ  chẳng hề dừng lại. Vì giữ cho cô không phạm sai lầm với Cách mạng, hoàn thành công việc trong 1 năm đầu thử thách ở trường, đến nói chuyện anh cũng không dám, giúp đỡ cô hết sức thầm lặng.



"Em vẫn còn một năm thử việc..."

"Vậy anh sẽ chờ em một năm lẻ một tháng."



Trong phim có một cảnh vô cùng đẹp đẽ thế này, khi anh gặp cô bên bờ suối, họ nghịch nước rồi ngồi nghi. Anh đã ngủ thiếp đi trên bờ vai cô và rồi xấu hổ khi tỉnh dậy "khó khăn lắm mới gặp được em mà lại ngủ thiếp đi thế này, sao em không đánh thức anh?" - "Vì em muốn anh được nghỉ ngơi.. tăng ca ở Đội 2 chắc là vất vả cho anh lắm." Ngày hôm đó, ánh nắng bên bờ suối buổi chiều ấy vô cùng đẹp đẽ.  Và khi cô tặng anh con cá vàng đan bằng sợi nhựa, anh vô cùng vui thích như thế nhận được một món quà đáng quý vậy.

Cái cách mà Tiểu Tôn yêu thương tới Tịnh Thu chỉ là đứng từ xa ngắm nhìn. Cho dù cho nhìn thấy nhau, họ cũng không lại gần nhau, anh hiểu và cô cũng hiểu. Tịnh Thu là cô gái bướng bỉnh, nhưng anh còn kiên quyết hơn. Khi cô trộn đất sét với vôi bằng đôi chân trần đến bỏng rát, anh nói nếu cô không dùng đôi ủng anh mua cho cô thì khi anh lao động, anh cũng sẽ làm chân mình bỏng rát như cô mới thôi. Khi cô không chịu cùng anh đến bệnh viện, anh lấy dao rạch tay mình và nói giờ thì cả hai có thể cùng đi với nhau. Khi anh phải nhập viện, anh không hề nói với cô về căn bệnh máu trắng của mình, và lần đầu tiên chịu thua sự kiên quyết của Tịnh Thu khi muốn ở lại bệnh viện với anh. Nhìn bóng dáng cô ngủ ở ngay cổng bệnh viện, vì không được ở lại trong bệnh viện, Tiểu Tôn đã khóc vô cùng đau đớn. Nước mắt tôi cũng không thể dừng lại.



"Mẹ em không cho phép yêu đương trước 25 tuổi.."

"Vậy anh sẽ chờ tới lúc em 25 tuổi."



Cũng có những cảnh phim vô cùng đau lòng, khiến người ta cảm thây vô cùng buồn thương. Mẹ Tịnh Thu nói, nếu tình yêu của Tiểu Tôn lớn đến thế, không gặp nhau 1, 2 năm có là bao, và rằng, Tịnh Thu nhất quyết không thể bị đuổi khỏi trường. Anh chấp nhận không gặp cô nữa cho đến khi cô hoàn thành thời gian thử thách mà không biết sẽ là bao lâu. Anh chỉ xin một điều "Xin bác hãy cho cháu băng bó lại chân của Tịnh Thu trước khi cháu về" - "Căn nhà nhỏ này không có chỗ cho riêng hai người, tôi thật xin lỗi..." Và anh quỳ xuống, nâng chân cô để băng bó lại, rơi lệ vì phải chia xa. Tịnh Thu cũng không cầm được nước mắt nữa. Căn phòng chỉ có tiếng gõ giấy của mẹ cô ấy, rất đều đặn và xót xa.



"Nếu tới lúc 25 tuổi vẫn chưa được thì sao ?"

"Vậy anh sẽ chờ em suốt đời."



Anh không thể để cô ngủ ở cổng bệnh viện như hôm trước, vì thế đã mượn nhà trọ cho Tịnh Thu, mua tặng cô tấm vải màu đỏ nói sẽ gặp cô lần tới trong chiếc áo màu đỏ cô mặc. Họ chụp cùng nhau một bức ảnh trắng đen, và ngủ cùng nhau trên một chiếc giường một mét nhỏ xíu. Anh chỉ nắm tay cô, không hơn thế. Họ cùng nhau khóc như thể hạnh phúc thật khó khăn. Tịnh Thu rụt rè đến thế cũng đã nói "Thật hạnh phúc khi em gặp gỡ anh". Anh chỉ còn biết lau nước mắt cho cô.



"Nếu em sống, thì anh sống. Nếu em chết đi, thì anh cũng sẽ chết thật."



Rồi anh biến mất, sau khi cô đến thăm anh ở bênh viện lần đó. Lần cuôi cùng họ thấy nhau là ở hai bên bờ sông. Anh và cô cùng đi dọc bờ sông, không nỡ chia xa nhau. Cho đến khi con đường mòn kết thúc, anh đưa vòng tay ra phía trước, thể hiện rằng anh ôm cô, tạm biệt. Cô cũng ôm anh, tạm biệt. 


Tạm biệt và không nhìn thấy nhau nữa là nỗi đau lớn nhất.

Tịnh Thu đã xin mẹ cho cô đi gặp anh vì không thấy tin tức Tiểu Tôn, nhưng rồi cô cũng không thể tìm thấy anh cho đến khi được yêu cầu đến bệnh viện gặp anh trước khi anh ra đi.

Bố Tiêu Tôn nói, nó luôn muốn gặp cháu, xin hãy gọi tên nó. 



"Em là Tịnh Thu đây. Em là Tịnh Thu, em là Tịnh Thu đây. 
Anh đã nói khi nào em gọi anh sẽ quay trở về mà, anh không nhớ sao? 
Anh xem, không phải em đã mặc chiếc áo đỏ rất xinh sao, 
em đã mặc nó để đến gặp anh đây.."



Tiểu Tôn, khi đó nằm trên giường bệnh chỉ là một cơ thể đầy vết thâm tím, một cơ thể chỉ còn da bọc xương, và vết thương khi anh cắt tay mình để ép cô cùng đến bệnh viện nay đã thành sẹo. Đó là hình ảnh khiến Tịnh Thu đau lòng nhận ra anh chính là Tiểu Tôn của cô. Cô khóc mãi, nói anh hãy nhìn cô đi, hãy nhìn cô lần nữa đi. Nhưng anh không thể. Tiểu Tôn không nghe thấy lời cô nữa, nhưng khóe mắt anh chảy dài vệt nước mặn. Anh đã gặp được cô rồi, gặp được Tịnh Thu bé nhỏ của anh rồi. Anh có thể ra đi rồi. Dù không ai nhận ra, nhưng Tịnh Thu nhận ra. Cô ngước mắt lên, trên trần bệnh viện là bức ảnh chụp hai người hôm đó được anh dán lên để có thể mãi mãi ngắm nhìn cô khi anh không còn có thể cử động được nữa, ngoài việc nằm đó chờ mong cô.

Cái chết và căn bệnh máu trắng đã chia lìa anh và cô như thế.



Tro cốt của Tiểu Tôn được chôn dưới cây sơn trà nơi hai người gặp nhau theo ý nguyện của anh. Bài hát "cây sơn trà hoa trắng" vang lên, vang lên mãi như dòng nước mắt không bao giờ ngừng rơi cho một tình yêu bên màu hoa trắng đó.



"Anh không thể chờ em 1 năm lẻ 1 tháng rồi, 

cũng không thể chờ tới khi em 25 tuổi, 

nhưng anh có thể chờ em suốt đời."



17.2.11

Lần đầu đến nha sĩ



Về đến nhà phát là phải nhảy ngay vô đây để kể lể vụ này cho ra ngô ra khoai, thề rằng lần sau nếu có xui xẻo phải đến gặp các anh/chị/cô/chú bác sĩ nữa thì còn biết đường mà ... hành xử :))

Chuyện là đôi răng số 8 đã hành hạ mình suốt một năm nay. Cứ hết bên trái đau lại đến bên phải nhức nhối. Đợt trước đi lấy cao răng đã được khuyên là răng số 8 bên trái của mình mọc lệch do khít hàm, nếu không nhổ thì sẽ bị lợi trùm, lâu dần bị nhiễm trùng và hoại tử. Eo ôi, toàn từ ngữ chuyên nghành nghe thật ghê rợn ấy chứ. Nhung mà hồi đó mình không nhớ, cũng không nghĩ gì cả. Với lại, nếu như so với cái răng số 8 bên phải thì mình có thể cắn răng chịu đau còn đỡ hơn phải đi gặp nha sĩ. Thế là quên tiệt nó mất.

Mà mình thì có rất nhiều thói xấu. Thói xấu hôm nay phát hiện ra là mình hãi phải gặp gỡ các bác sĩ. Minh sợ đau như một đứa trẻ sợ tiêm (thực ra là "đứa lớn" như mình cũng sợ tiêm =.= ). Thế nên càng hạn chế gặp họ càng tốt, càng không phải đến gặp họ càng tốt. Năm trước mới vào làm, toàn bộ công ty đi khám định kì, phải chích máu để thử, mình hãi rụng rời chân tay. Có người tỉ tỉ tê mãi mới chịu nhắm mắt đưa tay cho họ chích. Phải nói là ám ảnh từ cái hồi mươi tuổi đi tiêm phòng bệnh định kì, gặp ngay phải thằng cha nó tiêm nhầm ven chảy máu đến giờ mình vẫn không quên. Tiên sư nhà nó ! Làm mình nghĩ xấu cho bao nhiêu các anh chị cô bác bác sĩ mình gặp sau này chứ.

Chiều nay mẹ dắt mình đến tận phòng khám tư nhân của nha sĩ Hoàn. Bác ấy về hưu rồi, trông cũng không đến nỗi làm mình sợ. Bác ấy rót nc trà cho mình, hỏi thăm rồi sau đó xem nha tình trạng răng. Tình hình là răng của mình bị trùm lợi rất nhiều, cần phải cắt bỏ phần lợi đó đi. Hoặc là còn phải chịu đau rất nhiều lần nữa cho đến khi chiếc răng số 8 này mọc hết. Mà hàm răng của mình lại thuộc loại răng sít (theo các cụ xưa là mình rất "kiết xu" đó nha các tình yêu, khửa khửa ~ ). Hê hê ý mình là răng mình mọc khít rồi nên răng số 8 phải chèn lợi mới được nhô ra khoe hàng. 

Vâng, tiên sư nhà răng, cuối cùng thì mình đành chấp nhận cắt phần thịt thừa đó đi để tránh hậu họa về sau. Lỗi này là do tự nhiên nó thế, không phải do mình.

Đàu tiên, nằm yên vị trên ghế nóng, nha sĩ sẽ sát trùng chỗ răng cần cắt bỏ lợi bằng loại thuốc đắng. Nhổ và súc miệng bên cạnh. Bác sĩ sẽ tiêm thuốc gây tê cục bộ. Sau khi tiêm xong thì toàn bộ cơ hàm bên trái của mình có không có cảm giác gì hết, và miệng mình như có cục thị thừa ở trỏng vậy. Rồi bác sĩ dùng 1 tay cố định miệng, tay kia dùng kìm to để khêu lớp lợi đã bị răng trên nghiền nhéo nhèo nheo ra, cố định nó. Sau đó lấy kìm cắt, cắt 3 nhát phăng teo một cục thịt. Tiếp theo 3 nhát nữa đi toi cục thịt thứ hai. Cuối cùng, bác sĩ lấy kìm nhỏ hơn để cắt bỏ những chỗ chưa được gọn. Thật sự không có cảm giác gì, chỉ ngửi thấy một mùi thuốc lá từ tay nha sĩ mà thôi.

Khi đó, mình được biết là thuốc tê có tác dụng trong 40'. Tức là sau đó mình sẽ biết đến cảm giác đau mà hiện giờ mình ngồi đây và đang cảm nhận nó, hức. Cắt xong phần lợi trùm, nha sĩ sẽ thấm máu, rồi sát trùng và phun thuốc chống chảy máu vô vết thương. Rồi lại thuốc sát trùng và cuối cùng là vệ sinh sạch sẽ. Sau khi làm xong, phần miệng bên trái cua mình xanh lè, và cổ họng thì đắng nghét vị thuốc. Tuy nhiên, thuốc này bạn có thể nuốt được ~

Trong lúc làm những việc này, mẹ mình đi chơi nhà bạn gần đó và trở về lúc kết thúc để đón mình về. Tất cả diễn ra trong khoảng 20'. Mình dự trù thời gian để đi mua thuốc 1 số thuốc giảm đau theo đơn của nha sĩ rồi về nhà, nấu một nồi cháo trắng, định bụng lát nữa sẽ ăn với ruốc. Giờ thì mình ngồi đây để kể câu chuyện này, cảm giác nhẹ nhõm hẳn dù cơn đau đang bắt đầu do thuốc tê đã hết tác dụng.

Nha sĩ hóa ra không đáng sợ như mình nghĩ, hoặc là vị bác sĩ có mùi thuốc lá ở bàn tay này khiến mình cảm thấy yên tâm khi nuốt trọn nỗi sợ hãi vào lòng, và nhắm mắt để họ hoàn thành nhiệm vụ cứu lấy cuộc đời ăn uống của mình  =))

Tóm ại, từ giờ mình có thể ăn uống ngon lành được rồi. Bravo !!!

14.2.11

Funny things


Đầu năm không được suôn sẻ cho lắm. Công việc vẫn rất nhiều mà người thì chẳng thấy đâu. Thêm vài ba cái chuyện bực mình từ mấy người lấy làm vui mừng là chả thân thiết gì cả. Chuyện nọ xọ chuyện kia, chuyện bé xé ra loạn. Thành ra cuối tuần ở nhà nghỉ ngơi một bữa ra trò. 

Hôm qua cũng là Valentine nữa. Thế quái nào trong đầu mình lại cứ nghĩ là ngày Noel chứ, nhầm lẫn hết trơ hết trọi  :))  Chắc tại mấy ngày này dành cho couples nên mình chả có cảm giác gì ráo. Ngày nào mà chả như ngày nào. Tết cũng chỉ là cơ hội cho mấy ngày ngủ sưng mắt lên mà thôi. Vãi hà  =))

Cá nhân mình thì có thể nói là lịch sự éo chịu được. Nhiều lúc mình nói với ng khác mà nghĩ chứ nếu mình là người đối diện đang nghe mình nói chuyện chắc là mình điên lên đấm đá, tát mắng nó cho chết rồi đời luôn đi  =)) Đương lúc nóng máu, gặp phải đứa như mình chắc nhiều người tức ói máu mà chết chứ chả chơi. Phải nói là mình phục các bạn ấy quá  :(

Pê ết : Mình thích thủ đoạn của bạn đó, tình yêu ạ  =))

8.2.11

Hướng dương không thuộc về Mặt Trời


Chúa ơi, Anh ta biết ?









Anh ta biết.

5.2.11

Baileys


Tôi không nghĩ là mình cũng có một đêm như thế này với Baileys. Nằm mơ cũng không nghĩ đến chút nào. Một đêm với ly Baileys cũng thú vị mà trước đây một người nguyên tắc như tôi tuyệt đối không muốn cho phép mình thoải mái như vậy.

Tối nay là đêm thứ ba, là ngày mùng Ba sau Giao thừa, mà tôi ngỡ như chỉ qua đêm nay thôi là đến ngày đi khai xuân ở công ty vậy. Nghĩa là không có cảm giác Tết gì hết, nghĩa là không mong chờ, không hi vọng, không lưu luyến tiếc thương gì thời gian đã qua và thời gian sắp đến cả. Nghĩa là không có hi vọng, để mà tuyệt vọng. Nghĩa là trống rỗng, và không đau đớn. Là vô nghĩa, không gì cả.

Mẹ tôi nói rằng, con gái cần phải yêu chính mình, cần phải lo lắng cho tuổi thanh xuân của mình. Khi con hai mươi, con cần phải trải qua những câu chuyện tình. Thêm vài năm nữa, con cần một công việc ổn định. Rồi sau đó, chỉ đến tuổi hai mươi bảy nhé, con cần một người chăm sóc con và khiến con muốn quan tâm trở lại. Nhưng mẹ à, tương lai thì vô định, và hiện tại thì bất biến. Làm sao có thể trở nên yêu thương một người trong khi trái tim thì đóng cửa ? Làm sao để yêu thương một người trong khi không có lấy một người yêu thương mình trọn vẹn ? 

Tôi thường không hiểu được lời của mẹ. Tuổi thiếu niên là những ngày dài với nước mắt và những lời cãi vã của người lớn, của sự phản kháng giữa con với đấng sinh thành. Mười tám tuổi mới biết đến sự hi sinh của mẹ to lớn như thế nào. Mười tám tuổi mới biết đến tình yêu của cha ra sao. Mười tám tuổi mới biết đến tình yêu là thứ xa xỉ phẩm chẳng thể nào sở hữu. Mười tám tuổi đã biết đến trỗng rỗng và trầm uất. Mười tám tuổi ấy cho đến giờ mãi mãi giống như hiện thực mà bản thân vĩnh viễn muốn chối bỏ trong những giấc mơ hụt hẫng.

Mẹ à, vì tuổi mười tám ấy, con nguyện nghe theo cha mẹ cả đời, dù con có thể mãi mãi không hiểu được lý do của những lời khuyên răn đó. Con sẽ thực hiện điều đó, bất cứ điều gì từ cha mẹ. Cho dù phải từ bỏ tình yêu của mình, dù phải từ bỏ ước mơ của mình, dù phải từ bỏ rất nhiều thứ, con tuyệt đối không muốn từ bỏ chữ hiếu. Con thầm hứa như vậy. 

Mà thực ra, xin hãy hiểu rằng, điều này không hề khó khăn. Thậm chí còn rất dễ dàng. Bởi vì, con là kẻ chẳng có ước mơ mà từ bỏ, chẳng có người yêu thương để mà từ bỏ, chẳng có sở thích nguyện vọng hay ước muốn lớn lao để mà từ bỏ. Một người như con, có phải đang làm trái lời mẹ, rằng con đang bỏ lỡ mất tuổi thanh xuân đẹp nhất của cuộc đời mình không ?

Hôm nay, riêng con với Baileys, sẽ nhìn lại một chút cho quên hết đi đêm này..

2.2.11

Tổng kết cuối năm (hay Những câu chuyện chưa kể p.2)


[1]
Tôi vẫn không biết viết gì nơi này vào ngày hôm nay, ngày cuối cùng theo Âm lịch truyền thống của Việt Nam và Hàn Quốc, hai trong số ít ỏi quốc gia đón lễ Tết theo Âm lịch Trung Hoa. Nhưng suy cho cùng thì tôi vẫn phải viết, vì tôi đã hứa với mình cách đây một tháng như vậy. Và tôi cũng cần một quyết định gọn gàng cho năm mới.

Năm nay là một năm sóng gió, với tôi và thế giới quanh tôi. Nghe thì có vẻ to tát, nhưng có vẻ như vậy đấy. Để tôi kể nhé ?

1. Tôi biết đến Lee Seung Gi, mới gần đây thôi, nhưng lại rất thích cậu ấy. Thích đến nỗi tôi nghĩ là tôi sẽ còn thích nhiều nhiều nữa nếu như cậu ấy vẫn tiếp tục là một chàng trai không dừng lại trên con đường nghệ thuật mà cậu ấy đã chọn như hiện tại này.

2. Những gì xảy ra liên quan đến vụ kiện tụng của DBSK (mà thực ra vấn đề cốt lõi chính là các bạn fan gơ mà thôi ~), việc trốn nghĩa vụ quân sự của MC Mong, nghi vấn bằng cấp của Tablo là ba điều quan tâm trong năm nay. Rất đau lòng.

3. Một năm với đầy đủ thiên tai và những sự kiện không thể lường trước được. Đến nỗi mà một kẻ vốn chẳng bao giờ quan tâm thế sự như mình, lại có thể ngày ngày mất 1h đồng hồ để coi Dân Trí với vnexpress thì đúng là điên rồ, thậm chí chí còn update đầy đủ giá vàng và USD lên xuống từng ngày =))

4. Qũy tài khoản của mình có một sự tăng-không-thể-chậm-hơn được nữa  :(

5. Việc học của mình cũng bằng phẳng, nếu không kể đến 4 môn thi lại sắp tới và một báo cáo tốt nghiệp cần phải hoàn thành tốt năm 2011 này.
 
6. Nhóm bạn Đại học gồm cả mình là sáu người, bốn người đã kết hôn và hai người trong đó đã có em bé hoặc sắp có. Chúc mừng hai chị nhé ~ 

Riêng cô bạn chân thành và đáng quý (như đúng tên gọi của cô ấy "Thành"), năm nay sẽ lấy một người chồng nước ngoài. Tôi hi vọng hạnh phúc sẽ ở bên cô ấy, mãi mãi. Hãy chờ đến ngày mình sang đó có chỗ ăn nhờ ở đậu nhé, ha ha ..

Còn Vân Anh là một cô bạn kì lạ. Tuy rằng chơi không thân, cũng ít khi gặp gỡ trừ thời gian học chung hai năm đầu, đối với mình mà nói cô ấy khá đặc biệt. Chân thành, thẳng thắn, đáng yêu, là một quý cô mà kẻ như mình cần phải phấn đấu. Những chuyện tình buồn hãy để sang một bên và tận hưởng cuộc sống như đã và vẫn đang, nhé ?

7. Tháng Bảy, nhờ sự nhiệt tình của Diễm và gia đình cô ấy, cùng với rất nhiều sự không vui khác, đã thúc đẩy mình hoàn thành một điều mong ước từ rất lâu rồi mà chưa có cơ hội hiện thực hóa. Chuyến đi đó thực sự rất vui vẻ từ đầu đến cuối, cho đến ngày trở về vẫn chưa thể tin được mình đã có hai tuần sống trong mùa hè rực rỡ đến thế.

Hóa ra, mùa hè cũng để dành cho tôi những kỉ niệm đáng nhớ như vậy.

[2]
Chuyện này thực ra không quan trọng, nhưng cũng nên nhắc đến. 

Khi gặp Méo, bỗng nhiên trong mình trỗi dậy một khát khao, nhỏ thôi. Mình muốn sang Nhật du lịch và gặp anh. Đã 6 năm rồi mình chưa được tận mắt nhìn thấy con người ấy một lần nào nữa. Cho đến khi anh trở về VN là tháng 5/2012, nếu mình sang Nhật trước thời gian đó, mình sẽ tiết kiệm được một khoản không nhỏ nhờ có sự giúp đỡ từ anh, thậm chí là đi ngao du cùng với mình.

Vậy nên, mình quyết định thế này : Mùa hoa anh đào nở đẹp nhất mình sẽ sang Nhật, trước khi anh trở về (mà có khi anh cũng thay đổi kế hoạch muộn hơn không chừng, hoặc là không trở về nữa nếu bị cô Nhật nào đó "bắt cóc" mất tiêu ~ ). Tất nhiên cũng phải kèm theo điều kiện cần và đủ, đó là chuẩn bị trước một số tiền lớn và cố gắng phấn đấu tăng mức lương cao hơn (cho dễ xin visa ấy mà). 

Suy cho cùng, việc này cũng phải suy nghĩ thật kĩ, bởi vì không có nhiều kẻ điên đến mức cật lực làm việc trong nhiều năm để đốt tiền trong 2,3 tuần cả.

[3]
Để tôi kể bạn nghe chuyện này. Tôi đang nói thật và rất thật.

Tôi tôn trọng sở thích cũng như thói quen của bạn. Tôi ở bên bạn đủ lâu để chấp nhận và bỏ qua những điều nhỏ nhặt. Giữa chúng ta có một luật bất ngôn rằng chúng ta không nói đến những điều khiến người kia không vui. Nhưng bạn đã hơn một lần đối xử với tôi như thế. Tôi chấp nhận thói quen khó bỏ của bạn. Nếu tôi nói ra, sẽ thật gay gắt và không đáng có giữa hai chúng ta. 

Tôi chỉ mong rằng, năm mới, xin hãy trưởng thành và lịch sự.

[4]
Em không bao giờ nghĩ anh sẽ biết đến nơi này, cũng như rất tự tin rằng những tin nhắn sẽ không bao giờ đến nơi anh. Nhưng may mắn là nó đã đến một lần và cũng không phải là điều đáng quan tâm cho lắm.

Thế nên, lần này em cũng gửi đến anh tình cảm này. Em không yêu anh bây giờ, tuyệt đối không thể. Em từng không chấp nhận bất cứ tình yêu nào khác, không phải bởi vì anh, nhưng lại xuất phát từ những quá khứ giữa hai chúng ta. Nếu chúng ta gặp nhau, mọi chuyện hẳn sẽ khác rất nhiều. Nhưng vì chúng ta không thể, nên em đã không biết làm thế nào để quyết định khi ở ngã ba, ngã tư đường thế này.

Và nếu anh biết giờ đây, khi anh đang ở đối diện với em ngày ngày, em biết rằng em đã không đúng với mối quan hệ của chúng ta. Em xin lỗi. Em sẽ không để mình và những lời nói gây tổn thương của em khiến anh không vui.

Đáng lẽ chúng ta đã có thể an ủi lẫn nhau nhiều hơn, đáng lẽ em sẽ học được cách yêu một ai đó, đáng lẽ anh cũng không cần phải từ bỏ em vì một nỗi sợ không tên. 

Đáng lẽ ra chúng ta chỉ nên hạnh phúc, đáng lẽ ra là nụ cười tiếp nối thay vì những bất hạnh không vui. 

Đáng lẽ em nên yêu anh nhiều hơn bản thân em. 

Đáng lẽ vị tha sẽ không ít hơn vị kỉ. 

Đáng lẽ chúng ta nên thế..

Có lẽ, em đã đánh mất tình yêu của mình cho ai đó tốt hơn ? 

Hãy cứ tiếp tục, như anh và em đã từng. Em sẽ dừng lại ở nơi tốt nhất cho hai chúng ta, và anh sẽ không còn phải tránh mặt em vì không thể từ bỏ nữa. Điều đó, để dành riêng em, nhé ?

[5]
Từ một người quen thân, nay trở thành một người cũ không hề dễ dàng cho tôi. Tôi đã từng là bạn thân của cô ấy trong nhiều năm. Cũng từng ấy năm tôi coi cô ấy như tri kỉ mà tôi may mắn có được. Tôi đã có những thời khắc hạnh phúc và vui vẻ bên cô ấy. Nhưng thời gian chẳng bao giờ là một kẻ bảo vệ ấm áp cả,  giống như việc kẻ bảo vệ ấy đã cố gắng lấp liếm đi những kỉ niệm giữa chúng tôi, dùng sự mê hoặc nảy sinh dài lâu của mình khiến tôi quên đi rất nhiều những  yêu thương quen thuộc. Sự trưởng thành càng là một việc hết sức đau lòng. Khoảng cách địa lý, cũng như sự xa lạ về tính cách đã đẩy chúng tôi xa nhau. 

Cô ấy với 5 năm đại học và 1 năm đầu đi làm có rất nhiều khó khăn, có nhiều điều không (thể) nói với tôi. Tôi biết. Tôi chỉ ngồi ở thành phố này, trong nỗi cô đơn một mình này chờ đợi cô ấy trở về từ thủ đô kia. Không giống như người bạn thân còn lại của tôi, một cô nàng nhiệt tình và ấm áp, gắt gỏng nhưng dễ nhớ dễ quên, cô bạn này của tôi lạnh lùng, tàn nhẫn với một người chỉ thích dịu ngọt nhẹ nhàng như tôi. Khi tôi cần nhất, cô ấy chẳng hề biết. Khi cô ấy biết, cô ấy chẳng hề nói một lời. Khi cô ấy giải thích, gỏn gọn rằng cô ấy không biết nói gì cả. Khi cô ấy lâu thật lâu mới liên lạc vài lời nhắn, cô ấy nghĩ thế là đủ. Phải, như thế thừa đủ cho hai kẻ xa lạ, không phải là cho hai người bạn thân đã hơn 12 năm qua. 

Mà thực ra, trong 12 năm đó, có đến mấy năm tôi có cô ấy ở bên ?

Vậy nên, cho đến ngày 30 Tết hôm nay, tôi mới nói rằng, tôi chờ đợi đủ rồi. Tôi không muốn nói đến một tình bạn đã trở thành quá khứ, còn tôi thì trở thành kẻ quá cũ với ai đó. Tôi không phải là kẻ ích kỉ, khi mà trong một năm, số lần gọi điện và nhắn tin cho nhau đếm trên đầu ngón tay lại chỉ xuất phát từ phía tôi. Tôi đoán tôi sẽ thành kẻ ngu dốt nếu sống bám lấy những xưa cũ và ngồi tính toán thiệt hơn từ một người bạn lâu năm. 

Thật ra,  cô ấy muốn điều đó đúng không ? Điều tôi quyết định bây giờ chính là làm theo ý muốn của cô ấy lần cuối này.

[6]
Gia đình là điều còn lại tôi muốn nói. 

Khi trở về từ tháng Bảy rực rỡ, họ quyết định chấm dứt 27 năm chung sống. Kết quả của những lo nghĩ, dằn vặt, của những nước mắt, tổn thương, của thất bại và vị kỉ, của một tình yêu không thấy đủ và những nghi hoặc thì ngày càng lớn dần. Kể từ năm 2006, tôi đã không còn thấy niềm vui ở đâu nữa. Từ năm lớp 12, sau sáu năm với chán ăn và mất ngủ, nghiện cafe và không muốn trở về nhà, bố mẹ đã chấm dứt những điều đó cho tôi.

Thực ra, cuộc sống hậu ly hôn hoàn toàn không dễ dàng cho cả bốn người trong gia đình. Tôi đã nghĩ, đã nghi hoặc đến dằn vặt mình rằng, có thể nào tốt hơn cho mỗi người nếu điều đó xảy ra ? Giờ đây, tôi biết tôi sẽ còn phải cố gắng thật nhiều, thật nhiều để bước qua được giai đoạn này của cuộc sống mình. 

Vì vậy, gửi tới những người mà thời gian qua tôi đã gây biết bao phiền toái đến họ, tôi xin lỗi. Người đó chính là tôi, không ai khác cả. Tôi hiện tại chỉ còn đủ tỉnh táo để nhận biết được điều này. Tôi vẫn đang nhích dần từng chút một. Điều hoặc là sẽ rất dài, hoặc là sẽ nhanh thôi. Tôi không biết nữa.

Tôi chỉ đang xin lỗi vì những phiền toái tôi gây ra, không phải vì những yếu đuối mà tôi đã lún sâu.

[7]
Thực ra, tất cả những điều này chẳng có nghĩa lý gì cả.

Chỉ là một lời hứa và tôi phải thực hiện. Bất cứ khi nào tôi không ổn, tôi sẽ viết nó ra.

Chỉ thế thôi.

Hết một năm.