26.6.11

Nước mắt mùa hè



Từ lâu, nơi đây đã không còn được biết đến và ghé thăm nữa. Cũng không có nhiều người biết đến, có đến cũng là ghé qua, không chào nhau, lặng lẽ như người cũ. Tình cảm vỗn đã nhạt nhòa, chảy theo dòng thời gian càng trở nên xa cách, lạnh lùng.

Tôi không vui lắm. Tôi chỉ muốn được yên tĩnh và lặng lẽ, hoặc là sôi nổi trẻ trung, nhiệt thành trìu mến. Bị vất vào nơi u ám thế này, chính tôi cũng không chịu nổi mình tăm tối. Viết blog, biết ra ghi chú, chính là để được giãy bày. Nhưng tôi cũng chán rồi cái cảnh tự mình nói mình, tự mình vấn mình, tự mình an ủi mình, tự mình lặng lẽ khóc và lặng lẽ cười. Tôi không muốn biến mình thành bóng ma, không muốn bản thân mình trở nên AQ, vị kỷ, tầm thường, nhạt nhẽo, tự sinh tự diệt.

Một hai tháng không phải là quá ngắn để thay đổi một thói quen, nhưng cũng đã đủ dài để tình nguyện quyết định chấm dứt điều đó. Có rất nhiều điều trải qua thời gian đã lãng quên chúng, giờ lại hiện về như cơn ác mộng, thảng thốt giật mình. Tôi nhớ anh ta, tôi cần một nụ cười, tôi cần lời dịu ngọt, tôi muốn được an ủi và vuốt ve. Tôi chỉ đang trong quá trình cai nghiện chính mình, một lần thèm muốn được quay lại tổ ấm cũ, mãi không chịu nhấc chân rời bước đi.

Tôi khổ sở vô cùng.

Thời gian này, tôi vật vã với công việc, với thi cử, với tốt nghiệp, với chuyện bạn bè, trường lớp, thầy cô và đồng nghiệp. Gia đình tôi ổn rồi, ít ra thì tôi biết tôi sẽ ổn thôi. Nhưng tôi vẫn đang khổ sở cai nghiện chính mình như thế này đây. Giờ đây mọi chuyện dường như đã kết thúc phân nửa, còn tôi vẫn ngang nhiên trầm uất thế này, kiếm ra việc để làm.

Lặng lẽ tới tới lui lui vô phương, là ai đã biến người đó thành thuốc an thần của tôi thế ?

Tôi biết, tôi làm được. Nhưng tôi khổ sở vô cùng. Bắt tôi từ bỏ thế này, không bằng bảo tôi nói với anh rằng "Em cần anh đến trăm ngàn lần không cứu chữa nổi" để rồi nghe anh nói dừng lại đi, tôi còn cảm thấy nhẹ lòng hơn. Tôi không nhớ anh, không yêu nổi, cũng không giận dỗi buồn thương. Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi, chỉ vì vĩnh viễn không có cách nào đối diện với tình cảm của mình. Chỉ là, đã 4 năm rồi, vẫn chỉ là đứa trẻ có lớn không khôn.


"Đã hơn bốn năm rồi, em đã khi nảo thể hiện mình với anh hơn người khác chưa?"


Đến cuối cùng, thậm chí đến một người bạn chưa từng gặp mặt cũng còn vô tư hơn.