5.10.12

Sáng mai thôi



Tôi nghĩ, sớm mai tỉnh dậy, tôi sẽ thiền.

Tôi thích cảm giác được hít và thở không khí căng tràn trong lồng ngực, để biết mình vẫn đang sống. Sống thực sự với niềm vui và những suy nghĩ tích cực. Tôi muốn được trong những giây phút ấy, nghĩ đến những hạnh phúc tôi sẽ có, để mơ mộng và mỉm cười khi mở mắt, tôi thấy trời xanh trong đôi mắt và tiếng gió biển lùa qua từng sợi tóc. Để bắt đầu một ngày mới tươi tắn như thế.

Tôi thích, sáng mai ngủ dậy, được đánh thức bởi giọng nói ấy.

Là con gái, tôi chỉ muốn yêu và được yêu cho đến khi tôi còn có thể. Và mỗi sáng tỉnh giấc, anh ấy sẽ gọi tôi bằng giọng trìu mến cùng tiếng cười sảng khoái nhất khi nghe giọng ngái ngủ trong giấc mơ của tôi. Tôi nghĩ, buổi sáng như vậy thật ngọt ngào biết bao. Không còn chút bất an và lo âu nào nữa.

Tôi muốn, mỗi sáng tỉnh dậy, tôi sẽ pha một ly trà chanh đượm mùi mật ong nồng ấm.

Cuộc sống hàng ngày đều gấp gáp vội vã, chẳng ai chờ đợi ai, thời gian cũng không dừng chân lại. Khoảnh khắc này qua đi, sự việc nào đó lại đến, chúng ta thì quay cuồng trong những toan tính thường nhật mà quên đi giá trị tinh thần cũng cần được dành một chút thời gian. Một tách trà sẽ chẳng lấy đi của bạn bao nhiêu trong số thời gian đang chạy như công-tơ-mét ấy. Một tách trà, chỉ để thấy mình sống chậm lại, và nghĩ khác đi.

Tôi ước, nếu như có thể, mỗi tháng nhấc balo và đi xa đi gần một chuyến.

Xê dịch vốn là chuyện nên làm. Cuộc sống tôi vốn nhạt nhẽo và xoay vòng. Con người tôi càng lặp lại càng mau chán. Tôi nhấc chân và ra đi, để thấy mình tươi mới, để trải nghiệm tình người với người, bao gồm cả tình yêu và tình thương, để không thấy mình lạc lõng và xa cách. Rồi khi trở về, cuộc sống này sẽ thôi không còn đơn sắc, và tình yêu sẽ không chỉ là màu hồng.

Tôi muốn, rất muốn, có được niềm tin vào chính mình. 

Tôi từng nói, tình yêu không phải là vấn đề của mình, tình yêu không đem lại một cách nhìn khác về cuộc sống tôi. Nhưng khi yêu, tôi tin rằng ít nhất cái chết không phải là lựa chọn duy nhất, và sẽ có người quan tâm tôi vì bản thân tôi, không phải bởi bất kỳ giá trị vật chất nào đó tôi có thể có bây giờ và sau này. 

Tôi chỉ muốn có một tình yêu mà ở nơi ấy, niềm tin vào chính mình và tin vào đối phương là điều tiên quyết. Không có nó, tôi không là chính tôi, cũng không tin vào tình cảm nơi anh, sẽ chẳng khi nào đón nhận và hạnh phúc trọn vẹn cho nổi. Không có nó, tôi dù có yêu và được yêu, cũng sẽ bất an là lo sợ đến ngày không còn được đáp trả tình cảm nữa. Mà tôi thì lo sợ ngày đó vô cùng. 

Cho nên, trước khi tin vào tình yêu của một người dành cho mình, cần phải tin vào chính mình xứng với hạnh phúc ấy.

Cho nên, mỗi sớm mai thức giấc, bên tách trà chanh hương mật ong, lắng nghe một giọng nói yêu thương, tôi thường mỉm cười im lặng, để cảm nhận giấy phút ấy là thật.

Và mỗi ngày, giọng nói ấy sẽ cho tôi thêm niềm tin.

Tôi tin mình yêu và đang yêu, bằng tất cả thời gian tôi có.