26.9.11

Not be back.

Tôi bây giờ không muốn đối mặt với ai. Ngôn từ trở nên thừa thãi và nhạt nhẽo như vậy, không đem lòng yêu thương ai được.

Tôi đi làm đều không vui. Trước đây tôi không thế. Buổi sáng trở mình đúng giờ, đến đó với tâm trạng có việc để làm, có lý do để hít thở. Trở về dù sớm hay muộn cũng nhẹ nhõm, không thừa nhận những mối quan hệ công việc, không đem công việc theo về nhà. Bây giờ, bực dọc thường bám chân tôi ở bất cứ đâu.

Tôi nghĩ, đáy sâu hẳn đã là quá sức rồi. Tôi không còn nghĩ đến giới hạn của trống rỗng nữa. Lời nói của tôi không vọng tới nơi, đã không cần phải thốt lên nữa.

Tôi nghĩ đến cuộc sống mình. Khi người ra 25 tuổi, có rất nhiều thứ để bắt đầu và tiếp tục. Còn tôi 25 tuổi, tôi buông tay đánh mất tất cả.

Tôi có ổn không? Không một chút nào, tôi chỉ đang cố gắng giữ mình yên tĩnh.

Khi mọi thứ quay trở về vị trí cũ, tôi sẽ không còn ở đây nữa.

Tôi đã biết cuộc đời mình rồi. Đến bây giờ tôi đã hiểu rồi.

Không thể quay lại, cũng không thể bước tiếp.

23.9.11

Ốm.



Đã lâu lắm rồi mới được thưởng thức hương vị này. Hương vị của một buổi sáng yên lặng, nằm trên chiếc giường phủ chiếu tre mát dịu, người thì hâm hẩm sốt và chuông gió leng keng theo từng nhịp thở. Trong lòng hấy vô cùng bình thản.

Cảm giác của một người đang ốm là vậy. Chỉ thích mọi thứ thật nhẹ nhàng, dịu ngọt. Gói mình trong căn phòng nhỏ, nép mình sau ô cửa sổ mở he hé, có thể nhìn thấy qua khe cửa ấy cả một màu trời xanh lam nhạt hòa vẫn với màu xanh lá dịu mát của từng tán cây nhãn đang trổ cành mới. Rất dễ chịu như thế.

Tôi chắng mong được ốm, chẳng ai mong bị ốm. Nhưng khi người ta đã nuốt hàng tá thuốc và đủ các thể loại từ chống mất nước đến sữa và có khi còn bị đè ngửa ra để chọc cái kim tiêm truyền nước để mong nhồi nhét thêm chúng vào người, thì có thể người ta sẽ như tôi bây giờ, nằm im và lắng nghe mọi thứ bằng tất cả các giác quan có được.

Nói cho cùng, tôi cũng không có nhiều suy nghĩ đến thế. Điều duy nhất tôi thích thú nhất chỉ là em mèo Bông nhà tôi nó bắt đầu thích ly ORS chống mất nước của tôi và liếm láp suốt thôi.

Thế có khổ không :(

19.9.11

Gave it all away



Bạn tôi khóc. Tôi rất đau lòng. Nhưng đau lòng hơn cả là tôi không có mặt ở bên cô ấy, nằm lấy bàn tay ấy, làm bờ vai cho cô ấy, hoặc ít nhất cũng có thể cùng cô ấy ở một nơi mà chúng tôi có thể chạy trốn được nhân gian này.

Tình cảm đến và đi là việc khắc cốt ghi tâm. Bạn đem chính mình trân trọng một con người khác, lâu dài sẽ nâng niu cả người thân của người đó, bạn bè người đó. Những yêu thương đó khi quyết định từ bỏ đi, sẽ còn lại gì trong tim này?

Chỉ còn lại những vết sẹo.

Tôi buồn, vì bạn tôi buồn. Tôi đau lòng, vì tôi cũng đang tuyệt vọng. Vốn dĩ chúng ta trao đi một tình cảm không phải đơn thuần để nhận lấy một tình cảm đối đáp tương xứng. Nhưng chúng ta đều là những thực thể bình thường, trao đi để mong nhận lại, tham lam không chịu thừa nhận rằng đôi khi chúng ta không có được may mắn như thế. Chính vì vậy, chúng ta ngồi đây, giờ này, chỉ để thấy mình tuyệt vọng.

Yêu một người hay không yêu người ta nữa vốn chỉ là chuyện của riêng chúng ta, không liên quan đến đối phương. Yêu một người chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, một bàn tay và bờ vai, hoặc một hơi ấm yên bình ấy. Thế nhưng, để từ bỏ một tình yêu phải cần biết bao nhiêu can đảm và thời gian. Tôi không biết, bạn tôi cũng không biết cho nổi. Chỉ có thể trải qua thời gian này trong nức nở và im lặng thổn thức.

Bao thề non hẹn biển, bao mong ước xa xôi, bao thiết tha nồng ấm, bỗng nhiên một ngày chúng ta bước qua nhau rồi, chẳng còn lại gì ở bên nữa. Rất đau lòng.

Tôi ôm cô ấy, từ thành phố cách 3h bay này, chi hi vọng một điều rằng, chúng ta sẽ đứng lên từ vết thương vĩnh viễn này, để nó trở thành quá khứ của ngày mai và những ngày tiếp theo sau đó. 

Chúng ta không thể đem cả đời để đau khổ, chỉ có thể mỉm cười, như một thiên thần.

Bạn tôi, cô ấy nhất định là một thiên thần. Cô ấy là một thiên thần với nụ cười rạng rỡ hơn bất cứ ai.



11.9.11

Mưa hoa lệ và đêm bình yên


Như mình vẫn nói, mình yêu mưa đến tha thiết đi thôi. Điều nhẹ nhàng nhất trong cuộc sống này chính là trải qua những khô khan nóng ẩm hay xước xát bi ai, những điều mà chúng ta không thể tránh được trong cuộc sống mình, thì những giọt mưa ấy sẽ thấm ướt và rửa trôi mọi thứ. Mình thích những giọt nước mưa từ lẽ đó.

Cuộc sống này thì có gì thú vị chứ? Chẳng có gì là bất biến cả. Tình cảm cũng giống như trò chơi, hết rồi thì đổi trò, thậm chí đổi bạn chơi. Người ta đã không còn tin vào một tình yêu tha thiết vẹn toàn, càng không tin có người bạn chơi trung thành. Cái mà chúng ta nhận được từ thế giới này không hơn một sự may mắn. Lòng trung thành của chúng ta sẽ biến mất trong kiếp này. Và tình yêu mà chúng ta nhận được, phải chăng chỉ không hơn một sự may mắn.

Nếu thế, mình hẳn là kẻ chậm chân với may mắn rồi.


Khi mình ngồi đây giờ này, mình dễ chịu nhiều. Trải qua một tuần mưa ngọt ngào như vậy, bản thân như được cởi bỏ và gột rửa. Chuyện gì qua là đã qua, chúng ta không thể níu tay với lại được nữa. Ngôn từ như gió thổi giông bão, cuốn chúng ta đi xa vạn dặm. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là đứng vững xuôi theo chiều gió ấy. Lặng lẽ và tôn nghiêm. Chấp nhận và hy sinh.

Cảm thấy trong lòng mình đã yên ấm, sau cơn bão lại vỗ sóng nhẹ nhàng. Những dấu vết của ngày hôm qua trở nên xưa cũ mài mòn. Mình an lòng rồi. Vứt bỏ đi vị kỷ bản thân, nhìn thấy một điều rõ ràng rằng chúng ta đều ổn sau khi vấp ngã. Dù cách này hay cách khác, dù đau buồn này hơn u uất khác. Đó là câu trả lời mình đã mong mỏi bao lâu nay, hi vọng có được sự an lòng. Để có thể chấm dứt mọi thứ.

Đêm nay thật bình yên. Có nhìn thấy nhau cũng vẫn lựa chọn im lặng. Chỉ cần im lặng cũng đủ hiểu nhau rồi.

Chúng ta đã dừng bước rồi. 

Và cuộc sống vẫn thế, chỉ thiếu đi một hình dung mà thôi.

5.9.11

Swing girls



Chiêm ngưỡng một tình yêu đẹp cũng thật buồn, vì mình không nằm trong quả bong bóng màu hồng đó. Tình yêu vốn là điều không hoàn hảo, con người tạo ra nó cũng không hoàn hảo. Vì chúng ta đều thiếu một thứ gì đó, nên chúng ta mới cần có nhau. Điều thật đơn giản mà dễ hiểu thế này, đến bây giờ hai mươi mấy năm mới biết.

Có điều, thế giới hơn tám tỉ người này phải gặp nhau, bước qua nhau bao nhiêu lần để thấy được nhau, cùng nắm tay trong hòa hợp? Tôi thấy mình không đủ niềm tin để tạo nên một quả bóng hồng. Chúng ta cứ mãi lang thang đi tìm những điều xa xôi vạn dặm, nhưng hóa ra thế giới này nhỏ bé đến thế. Yêu thương bé nhỏ gần gũi bình dị đến thế, ẩn hiện trong tầm tay với.

Con người, vị kỉ thường nhiều hơn vị tha. Trải qua ngàn đời này cũng vấn chẳng thay đổi. Thứ tình yêu mù quáng ít nhiều trở nên quý hiếm rồ dại. Không có nhiều người lý trí chọn nó. Nhưng số còn lại, họ hài lòng đến mê dại. Tôi nghiễm nhiên trở thành phần còn lại của thế giới này không tin vào tình yêu. Chỉ vì ngây dại ngỡ mình sẽ có được tình yêu hoàn hảo nguyên vẹn.

Tôi sợ nhất mình lúc trống rỗng. Tôi ở trong chiếp hộp đó quá lâu, đến mức thấy mình dần mất đi những xúc cảm thường thức nhất. Tôi không cách gì cảm nhận được chân thành của người khác, chỉ ngây ngốc thừa nhận chính mình. Nhưng tôi tôi còn sợ Nỗi nhớ hơn cả. Trống rỗng hoang hoải đã trở thành hơi thở trong tôi, còn Nỗi nhớ khiến ngưng thở. Tôi sợ lắm mỗi đêm thức giấc, bóng tối bao trùm tĩnh lặng biết bao. Điều mong mỏi nhất lại khiến mình đau lòng nhất. 

Trong lòng tôi có một cái hố không đáy, mãi không bao giờ lấp đầy. Trong tim tôi có một nỗi nhớ không tên, mài không bao giờ đầy, và cũng sẽ chẳng vơi. Có người đã xuất hiện và lặng lẽ rời khỏi tim tôi. Vì sự xuất hiện của người đó, tôi mới biết, hóa ra cô đơn lớn dường nào.

Nhưng, chúng ta đã không có đường lui nữa rồi. Bong bóng yêu thương đã vỡ rồi. Tình cảm đã mất rồi. Người cũng không ở bên nữa.
Khoảng cách là một thứ hình ảnh mờ nhạt mà tâm trí vốn không từng để ý đến. Nhưng người ta không dùng thực thể tay chân để cầm, nắm, níu, với mà bước qua chúng được. Từ tâm tưởng đến suy nghĩ, chúng ta ép mình phải hiện thực hóa tình yêu, thực ra, mọi việc đơn giản như nó vốn có.

Nếu không có ánh sáng, làm sao tôi biết bóng tối vô cùng đến thế này?


Tôi lại trở về đúng nghĩa trái tim tôi, ngôn từ vụn vỡ cả rồi.

Để tôi lại đây với yên ổn này nhé.