29.3.11

Ngoan, yêu em


Đáng lẽ ra, người ta cần phải có những phút giây im lặng trong cuộc đời mình. Tối nay chính là phải như vậy.


Không sai. Là tôi thực lòng muốn biết, rút cuộc thì cô đơn lớn đến chừng nào ? 


Tối muốn biết vì sao nó cứ mỗi ngày một lớn dần, như cái hố không đáy, thả rơi một viễn đá mãi không vọng về thanh âm. Tôi muốn biết vì sao không thể lấp đầy cho nổi ? 


Cho dù tôi có đem hết sức lực của mình, kiên trì giữ lấy nguyên tắc nhất quán của bản thân, từ chối mọi tấm thịnh tình thế gian cũng tuyệt đối không thể gây tổn thương chính mình. Cho dù có mất bao đêm ưu lo, bao nhiêu bình minh hỗn mang cũng không thể đem lại một chút an tâm thoát khỏi phiền muộn. Cho dù tôi có khóc bao nhiêu lít nước mắt, bao nhiêu cái nuốt nghẹn không trôi, vẫn không thể mang về một chút an ủi hài lòng. 


Rút cục thì, tôi đem cả cuộc sống hiện tại của mình ra đánh cược, nỗi cô đơn đó sẽ lớn đến dường nào chứ ?

20.3.11

Pisces of me



Tôi nghĩ là, mỗi ngày tôi đều tìm kiếm và nhặt nhạnh từng mảnh ghép để hoàn chỉnh câu trả lời cho bản thân mình. Sẽ có lúc nhặt lên và đặt xuống, vì chưa đến lúc để ghép vào phần cuối của cuộc đời, trong khi phần đầu còn chưa rõ ràng. Hoặc là không thể vội vàng tìm cách kết thúc khi mà chưa thể bắt đầu đúng nghĩa. 

Mỗi mảnh ghép đều có vị trí và thời gian của mình. Nhiệm vụ của tôi là an tâm và tự nguyện.

Tôi hi vọng, tôi sẽ biết đủ, và biết hạ xuống những ưu tư vội vàng, để tìm kiếm những mảnh ghép phù hợp.

Mảnh ghép thứ 2 đã hoàn thiện. 

Cảm ơn Ngài.

Coffee afternoon

Một ngày chủ nhật yên ả và nhẹ nhàng sau khi đã đi cafe chiều với em trai. Nhìn nó hút thuốc lá, trong lòng cũng thấy bình ổn cả. Nghĩa là, có thể trước đây mình cực kì khó chịu với điều đó, nhất là em trai mình. Giờ đây, buổi chiều này, nhìn nó hút thuốc trong một quán cafe bình thường lề đường, hai chị em nói chuyện thật thư thả và thoải mái. Mình cũng có thể niệm tình bỏ qua một lần. 

Những chuyện được nói đến rất nhiều, tất nhiên chủ đề chính vẫn là gia đình. Hóa ra em trai và mình cũng là những đứa trẻ ngoan và biết điều. Hóa ra chúng ta đã lớn lên không tồi. Hóa ra chị em mình đều ổn. Hóa ra, sau mọi chuyện cuộc sống vẫn tiếp diễn. Và hóa ra, lựa chọn cuộc sống ra sao đều do chúng ta, em nhỉ.

Đột nhiên, chị hiểu rằng chị chẳng thể nào dựa dẫm gia đình mãi được. Chị phải thay đổi rồi, phải lớn lên và nhận thức mình đang ở đâu, ở khoảng nào trong 70 năm tuổi trung bình của loài người này. Và, em cũng thế.

Có lẽ đôi khi cũng mang đến phiền toái, khi mà sự bướng bỉnh vẫn chưa hết. Đôi khi em cũng sẽ thấy chán nản, hoặc giả dụ chúng ta đều không ổn. Đôi khi mâu thuẫn, đôi khi buông xuôi nữa. Nhưng đến cuối cùng em cũng chỉ có từng ấy năm tháng và thời gian để tồn tại, chúng ta phải làm gì để có thể như buổi chiều nay, cafe trong bình yên. Chị và em. Và cafe.

Em này, chị thích buổi chiều nay của chúng ta. 

Chị thích buổi sáng nay đi chợ mua sắm cho 1 một bộ vía thật đẹp theo ý chị, còn em thì vui vẻ mặc nó. Vì em biết chị hiểu em muốn gì. Sau rồi đi thăm hai bác, thưởng thức một bữa no nê ở nơi có thể đón tiếp chúng ta trong vui vẻ hòa nhã như thế. Hai bắc thật tuyệt, họ hàng ấm áp như thế thật tuyệt. Chị và em cùng đi mua khuyên tai bạc đôi, rồi đi cafe chiều. Và nói chung như hai người bạn. Chị thích em như thế, một người có thể tâm sự vào một buổi chiều không có nắng, và thời tiết thì se se lạnh bên cốc cafe lắc.

Chị không biết mọi chuyện rồi sẽ đi đến đâu. Nhưng chị hi vọng mọi thứ quanh chúng ta đều ổn. Em sẽ lớn lên theo cách em muốn, tự chủ và chín chắn. Còn chị, sẽ vẫn cứ đi tìm câu trả lời của mình.

Chỉ là, cảm ơn em chiều nay. Vì cốc cafe, và sự yên bình trong màu nâu không nắng đó.

18.3.11

Cold day

1. 
Thời tiết gần đây rất lạnh. Nhiệt độ hạ xuống còn khoảng 8 - 9 độ C về ban ngày và hạ thấp hơn vào ban đêm. Từ đầu mùa đông mình đã để ý rất kỹ, mình chưa từng nghĩ sẽ có những ngày mỗi lần mở miệng đều phả ra hơi nước và đầu ngón tay, ngón chân thì tê cóng và đỏ ửng, không còn cảm nhận được nhiệt độ nữa. Ngay cả khi lái xe đi làm về, mở ngay vòi nước nóng nhất, ngâm tay vào đó cũng không có cảm giác gì về sự ấm áp cả. Cái lạnh thực sự là đáng sợ.

Những mùa đông trước, ngoài trừ mùa đông kinh hoàng năm 2008 ra thì mình đều có thể giữ ấm được bằng nhiều lớp quần áo, găng tay, khăn và linh tinh phụ kiện khác. Nhưng đợt lạnh từ Tết 2011 năm nay đúng là không tưởng.

Trời mưa rả rích suốt tuần qua, cộng thêm sự chủ quan của mọi người khiến cho mùa đông này càng rét buốt hơn. Từ Tết ra thời tiết có chút ấm áp hơn so với trong Tết, mọi người có thể ăn mặc nhẹ nhàng, áo khoác vơi bớt. Có lẽ vì thế mang tâm lý chủ quan khi đón đợt lạnh mới đầu tiên từ sau Tết này. Đến mình cũng vậy kìa, hic ~


2.
Có một điều mình cũng muốn nói. Rất lâu rồi từ khi quen Mury trên TSMN, Mury từng nói rằng "chồng rất thích trời mưa, đặc biệt là khi trời mưa mùa đông." Có lẽ người đã sống vài năm trong HCM nên cảm giác về mùa đông ngoài Bắc này phải có mưa mới đúng kiểu thời tiết đặc trưng? Với Mury mà nói, đơn giản Fan911 là một người quen, mà có thể đến bây giờ thậm chí đã không còn là người-quen-cũ nữa rồi. Có điều, đối với Fan911, khoảng thời gian được Mury quan tâm và lắng nghe chân thành như vậy thật rất trân trọng và biết ơn. Có thể bởi lời Mury khi đó đã mang đến sự bắt đầu mới cho những thay đổi. Bỗng nhiên yêu mến điều mà Mury yêu mến. Vì vậy, đến giờ Fan có thể chịu đựng nổi mùa đông lạnh như thế này, với tâm trạng dễ chịu thế này.

Nói không chừng đã vì Mury mà yêu mưa mùa đông này vậy.



3.
Những chuyện xưa cũ thì không nên nhắc lại nữa, nhỉ.

Đã lâu lắm rồi không gặp Mury, không biết Mury khỏe không, có còn hay đi ăn khuya với mẹ không ? Có biết Fan mỗi lần lên HN đều mong được gặp lại người quen quan trọng như Mury không ?

Chỉ mong Mury vẫn khỏe mạnh và quan tâm đến mọi người như đã dành thời gian quan tâm đến Fan vậy.


4.
Halcyon này, cô từng nói, trai ngoài Bắc thật xảo quyệt và mưu mô. Yêu một người rất dễ, khiến người khác nảy sinh tình cảm với mình cũng rất dễ, càng dễ dàng hơn khi quay lưng với người ta từ nơi xa xôi kia.

Cô nói đúng đấy. Họ đều là những kẻ lạnh lùng và quyết đoán như vậy đấy. Tôi rất giận những kẻ như vậy. Có thể khiến nhiều người đau khổ và bi thương, có thể khiến chính họ cũng đau khổ và bi thương, nhưng tại sao họ vẫn quyết tâm quay lưng lại như thế, tôi thực sự không hiểu. Một kẻ như tôi không hiểu, làm sao một cô gái miền Nam nhiệt thành như cô có thể thông cảm cho trọn vẹn ?

Thế nên, Hal ạ, trai ngoài Bắc vẫn là câu hỏi của cô nếu cô còn muốn tìm câu trả lời, trừ khi cô đã thôi không còn tự vấn mình nữa mà thôi.


5.
A, dù đã được thông báo trước rằng internet sẽ ít nhiều bị ảnh hưởng ở Việt Nam, nhưng quả thật không nghĩ lại chậm ri ri như thế này.

14.3.11

Bitchy

Someone: anh vẫn ở trước mặt em
Someone: em vẫn có thể nhìn thấy
Someone: chạm vào anh
Someone: sờ và cảm nhận thấy anh
Someone: nhưng không nắm được trong tay



Reply: Thế thì anh ra đường vớ đại cô nào đó đi =))






Từ lâu, hiểu rằng đằng ấy và đằng kia có khác quái gì nhau đâu.

Thế nên, thưa, gái ở đâu mà chả xong =))



 ~ Và, cảm ơn đã vì đằng này ~

Fisrt


Những ngày này, sự thảnh thơi trong lòng dường như đang tràn đầy, sóng sánh bên những an nguy chẳng có nhu cầu cần được biết đến của cuộc sống này.

Những ngày này, tôi chỉ cảm thấy mình đang dần biến thành nhàm chán.

Có điều, cảm giác phần lớn đều mang tính vị kỷ như vậy, tránh sao cho khỏi điều phiền muộn từ kẻ rảnh rỗi này. Chợt nhớ đến những thói quen từ rất lâu rồi không chạm tay đến nữa. Như mỗi buổi sáng dậy sớm hơn chút, hoặc thảng dậy thật sớm, từ tốn tìm đến bến cảng xưa cũ đã gãy đầu cầu, nhìn lên bầu trời hửng đông dần rực rỡ trong ánh sáng, hít lấy hít để lớp sương mờ cuối cùng của buổi sáng hè đang tan biến. Hay như nhón chân nhẹ nhàng sang phòng mẹ, lặng nhìn gương mặt ấy trong những phút giây tưởng chừng vô tận, rồi sẽ thèm một chút ấm áp cùng mẹ dưới làn chăn ấm ấy biết bao. Mình biết cuộc đời này bất công thế nào, nhưng sẽ mãi mãi chẳng thể nào bù đắp lại đầy đủ cho mẹ cho nổi.

Đôi khi trong dịu dàng, vòng tay ôm lấy mẹ như một đứa trẻ năm tuổi cần được vỗ về, như để minh chứng một tình yêu vĩnh viễn và bất diệt sẽ mãi ở bên cạnh mình, cho dù bản thân đã trải qua tuổi số 5 đó năm lần rồi. Đôi khi trong nhung nhớ, mỗi sáng thức dậy mẹ sẽ đến bên mình, đặt bàn tay thô ráp nhưng đã trở nên đáng mến thương ấy tự lúc nào lên mái tóc mình, vuốt ve nó cho đến tận chân tóc, nhẹ nhàng đánh thức mình dậy cho buổi sáng kịp giờ làm.

Rất nhiều khi, những việc đơn giản ấy, tự mình trải nghiệm lấy cũng có cám giác trẻ con nhưng đáng quý thật sự. Rồi sẽ lại tỏ ra là cô bé năm tuổi trong mắt bố mẹ và đứa em trai nhỏ. Thời gian cứ thế trôi qua, tuy dông dài nhưng chẳng mấy khi thay đổi. Những điều phù phiếm rồi sẽ bay biến, những gì ở lại và những thứ đã ra đi, gặp gỡ và từ biệt, đôi khi còn không có lấy được lời chia tay cho trọn. Nhưng điều đó cũng trở nên không cần hoàn thiện như dấu chấm câu trong một câu văn nữa, vì có thể một ngày nào đó, câu chuyện sẽ lại được tiếp tục, hoặc là vĩnh viễn dừng lại không hồi kết.

Cuộc dạo chơi với những con chữ đã dừng lại rồi.

Và em trở về ban sơ của cuộc sống mình.

5.3.11

Đến chết mất

Căng thẳng cũng có nhiều loại, ức chế cũng có nhiều loại, nhưng cái kiểu bị một núi công việc đè lên đầu từ cấp thấp đến cấp cao, từ những kẻ vốn chẳng có đầu óc lãnh đạo đến nhân cách hạ đẳng hơn người thật sự khiến con người ta khó có thể giữ được sự bình tĩnh vốn đã hiếm có sẵn. 

Thật sự, thật sự mình rất muốn điên lên mà chửi rủa cái loại ngu dốt đó. 

Để cho một đứa ngu dốt như mình đạp vào mặt phát thế thì cũng là loại bỏ đỉ rồi.

Không đáng. Nhưng không thể chịu đựng thêm nữa.


Thằng chó và tên khốn, cái nào cũng đúng.

1.3.11

Những ngày tháng cùng tận

 
Cho đến khi nội mất, tôi vẫn còn là một đứa trẻ đã lớn nhưng đầu óc nhỏ dại. Từ sâu thẳm trong trái tim, tôi biết mình đã không có đường lùi về quá khứ. Những ngày nội ở ngôi nhà này vốn không nhiều, nhưng vẫn luôn bị quấy quả bởi những lời chì chiết, quát mắng, chửi bới của người lớn trong gia đình này. Rồi nội lại trở về nơi vùng quê đầy nắng và bụi gió kia, chỉ vì không muốn trở thành lý do cho sự tan vỡ vốn đã như tấm màng mong manh trước gió.

Nhưng thời gian chẳng lòng lành, vẫn cay nghiệt mang nội đi xa rất xa. Thời gian trôi đi thật lâu, rồi năm một năm hai, giờ quay đầu nhìn lại, nội và cháu đã hai cõi hai nơi, âm dương cách biệt khôn cùng. Ngày nội mất, cháu ngủ mênh mang trên chiếc giường một mét chen chúc bốn người. Cái nóng hòa lẫn với nỗi lo sợ phập phồng giấc ngủ, chỉ sợ một lúc đắm chìm sẽ buông tay vĩnh viễn. Cháu đã rất sợ, nội à.

Hôm nay trở về quê mình, cháu thú nhận rằng cháu đã rời nơi đây rất lâu rồi mà không nghĩ đến. Mất quê gốc rồi, đã chẳng còn thiết đến họ hàng quê hương nữa.. Sao cũng được, từ ngày nội mất, những lời chì chiết trách mắng đã chẳng còn liên quan gì đến cháu gái nội nữa. Người có thể trách móc cháu trẻ con dại dột chỉ có thể là nội mà thôi. Cháu chỉ muốn tận mặt, tận tai nghe điều đó từ bà nội của chính cháu mà thôi.

Đã nửa năm rồi, họ đã chấm dứt những day dứt cũ xưa, nội có biết không ? Giờ còn cháu nơi này trong căn nhà ba tầng trống vắng này, cố gắng dặn lòng rằng ấm áp rồi sẽ đến ngay thôi, nội có hay không ? Nội có biết gia đình rồi sẽ trở nên bị lãng quên như đã xảy ra từ rất lâu rồi như thế này hay chăng ?

Hôm nay trở về từ nhiều năm trước, chỉ chóng vánh trong ba giờ đồng hồ mà thôi, nhưng trong lòng đã vơi đi ít nhiều. Gia đình sẽ bao bọc gia đình nhỏ tan vỡ kia, sẽ vẫn mãi là tình yêu quê cha đất tổ, sẽ vĩnh viễn là mảnh đất quê nội thân thương. 

Sẽ trân trọng và yêu thương nhiều như có thể, để mãi mãi mang một tấm lòng xưa cũ trở lại trong tim, nội à..