22.7.11

Colourful cocktail



Gần đây mình thường coi lại Đảo tường Vy của An Ni Bảo Bối, đem lòng xưa cũ tẩy trần tinh khôi. 

Mình không có nhiều thời gian đọc sách cho lắm. Mỗi ngày đi làm trở về, điều đầu tiên là mở máy tính, nhạc nhẽo ầm ĩ, vội vội vàng vàng trút bỏ bộ đồ công sở nặng nề để khoác lên mình chiếc váy vải lanh nhẹ nhàng dễ chịu, chui vào bếp nấu vài món đơn giản cho mình và em trai.

Mình cho rằng đọc sách là việc làm không dễ dàng. Cần nhiều công sức chuẩn bị và để tâm. Mình thích nhất đọc sách lúc đêm khuya, sau khi đã hoàn thành việc nhà, sau khi đã cafe với bạn, hoặc sau khi uống một ly cocktail dịu ngọt, đủ để tâm trí cất những phiền muôn sang ngang.

Tình yêu với sách cũng giống như với tình cũ. Mình đọc cũng nhiều, nhưng thường trong lúc chạy trốn khỏi thế giới thực. Hoặc giả là, mình đang thật sự trầm cảm. Sách giống như những bức tường, ngăn nỗi buồn của mình phía bên, để lại mình phía bên này trống rỗng và tha thiết. Thế nên, hầu hết những cuốn sách mình đọc hiện nay đều của các tác giả quen thuộc, rất hiếm người lạ. Mình đã quen ai rồi, chỉ có thể tiếp tục viễn du với họ, không thể mở lòng với một ai khác nữa. Họ sẽ xây những viên gạch quen thuộc, trùng khớp và nhẵn nhụi. Sẽ không giống như người lạ, phải bỏ thời gian để yêu thương, để làm quen, để tỏa sáng trong lòng mình. 

Sẽ làm sao để có thể tìm thấy những cuốn sách như An Ni đã viết, mỗi từ ngữ, mỗi trang giấy đều thấm đãm nước mắt. Thứ nước mắt chảy ngược vào trong vô cùng an ủi, đem lòng tưởng nhớ như người tình cũ.

Đọc An Ni dịu dàng tha thiết đến thế, đọc Trương Duyệt Nhiên lại đau đớn khôn cùng, tưởng như đi đến tận cùng nỗi đau không thể trở về được nữa. Dù ngôn từ có kì diệu đến thế nào, thì nó cũng đâm một mỗi kim vào trái tim, nhức nhối và bức bối. Truyện của Từ Triệu Thọ thì mang vẻ hoang hoải, xa cách vốn có. Đến cuối cùng, quay về với mình vẫn là An Ni ấm áp.

Có một cuốn sách mình cũng muốn tìm lại mỗi đêm. Nhưng đó là một cuốn sách u ám. Lần đầu tiên đã không thấu hiểu, lần thứ hai tuyệt nhiên không thể đem suy nghĩ ban đầu tìm đến nó. Mình đang chờ ngày mình có thể nằm ngả và xếp bằng chân ở nơi sân thượng, trước làn gió chiều trong lành, và tựa lưng trên chiếc gối bông thơm mùi nước xả mới. Khi đó bàn tay có thể lần giở vài trăm trang giấy đó cùng mùi giấy hít hà mãi không thôi, nhất định khi đó trong lòng đã tinh khôi nhẹ nhàng vô cùng. 

Mình biết sẽ có ngày đó cho riêng mình.

Chỉ là, hiện nay mình đang rơi vào hố đen không đáy mà không có cách nào cứu rỗi nổi.

Chỉ là, mình muốn có một bờ vai tựa vào.

....

Tôi đang phải năn nỉ chính mình ngồi thẳng lưng, mỉm cười và nhắm mắt lại, cho qua đi những ủ dột trong lòng một cách chấp nhận.

Cầu nguyện cho tôi, nhé?

10.7.11

Even I can't...

 
Hôm nay thời tiết thật khó chịu. Trời mưa như trút nước cũng chỉ là một, hai ngày rồi lại nắng nóng thêm. Tâm trạng mình càng thêm gắt gỏng vô cớ. Mùa hè đúng là mùa chết tiệt mà.

Vì sao lại căm ghét nó đến thé này. Mỗi năm dồn lại, mỗi năm thêm một lý do. Chỉ biết rằng giờ đây, mùa hè là nỗi kinh hoàng khó dập tắt nổi trong lòng mình. Mình mãi mãi cũng khó mà thay đổi được. Từ ấn tượng đầu tiên đến cái chết cuối cùng, con người mình trước sau như một. Cổ hủ và thành kiến. Đôi khi tàn nhẫn. Đôi khi đau lòng. Nhưng đến sau cuối, nhất quyết không để mình hối hận thêm nữa.

Thực ra, họ đâu biết, cứ mỗi lời mình nói, mỗi việc mình làm, đều là một quá trình dằn vặt suy nghĩ?

Mình chán nhiều lắm. 

Mỗi mùa hè, điều duy nhất an ủi mình là những cơn mưa. Nhưng mưa này, bạn đã đi đâu chiều qua để mình lẻ loi chốn này thế?

Mình nản lắm, có biết không ?

3.7.11

Những giấc mơ trong chiếc hộp vuông



Có một điều kì lạ rằng, khi cắt tóc đi tôi rất thích khóc. 

Nước mắt rơi xuống như giọt mưa mùa hạ, nồng nhiệt và sâu nặng. Giọt mưa ướt thẫm áo tôi, lăn dài theo lòng bàn tay mà không cách chi ngưng lại. Tổn thương lòng tôi, xước xát tôn nghiêm tôi. Chỉ còn lại vệt nước mắt khô héo vô tận.

Tôi không buồn, tôi chỉ muốn khóc. Nước mắt thần diệu đem nỗi tuyệt vọng sang ngang. Ngồi bên bờ biển, tôi thấy bầu trời trải dài mênh mông, chạm đến chân trời là bờ vịnh xanh thẫm. Bầu trời rộng lớn phía trên đại dương, sắc xanh lam sáng  phản chiếu trong màu xanh đại dương. Đôi cơn gió nhỏ gợn nhẹ mái tóc ngắn của tôi, thướt tha theo chiều lá cuốn. Vạt nắng cuối ngày nhuộm vàng màu tóc tôi, lấp loáng ánh sáng hắt lên từ tòa nhà phủ đầy cửa kính bên kia quốc lộ. Và khi chớp mắt quay đi, tôi thấy mình thực bé nhỏ, nước mắt rơi đầy lòng bàn tay, không sao đong đếm cho nổi. Đứng giữa bầu trời này, tôi thực rất cô đơn.

Tôi nguyện chấp nhận mình ích kỷ và tôn nghiêm. Cắt đi mái tóc, lòng tôi đã không còn lưu luyến. Tôi chưa níu tay đã từ bỏ rồi. Tôi chưa sở hữu đã buông tay rồi. Tôi chưa hành động đã thấy lỗi lầm mình rồi. Tôi chưa hề được yêu, đã vội vàng sơ ý đánh mất chúng rồi. Chúng ta sẽ không bao giờ có thể quay lại được nữa. 

Có đôi khi, trong giấc mộng hoang hoải, tôi mong chờ lắm một cái ôm khẽ, đủ để giấc mộng mị an lành, bình yên. Tôi sợ lắm tôi ngày xưa ấy. Tôi sợ lắm những ngày không mưa, nước mắt không biết tìm về đâu. Lấy ai để lau chúng đi, để dây dưa một câu chuyện cười nhỏ nhẹ, xua tan màu nắng gắt gao trong lòng này. Lòng này không yên bình, chỉ cần rung động nhỏ thôi, cũng đủ đổ vỡ một tòa thành cát. Mà tôi, giờ phút này, đã tự mình đem đại dương cuốn trôi chúng đi. Chỉ là tôi đang hấp hối, sợ rằng nhất thời yếu đuối, không nghĩ đến mình sau này làm sao tồn tại nếu không có bàn tay ấy. 

Vệt nước mắt này sẽ bao giờ thôi vương vấn ?

Tôi nhớ chúng tôi ngày trước. Tôi thật không dám quay đầu nhìn lại. Tôi sợ chính mình đau mình. Thật sự rất sợ.


Vậy nên, mỗi đêm, điểm 10h hoặc hơn, đem chính mình nhốt vào những giấc mơ.