19.4.11

Hopeless



Em chỉ muốn khóc, nhưng tất cả những gì có thể làm được là ngồi lặng lẽ. Có lẽ như thế này em có thể chống đỡ, có thể gượng. 

Nhưng rồi em tự hỏi bản thân rằng, ngày mai của em liệu có như ngày hôm nay ?



Em cần anh, hơn một lần rồi. Và sẽ còn nhiều hơn một lần nữa. Liệu ngày mai em có anh trước khi những thương tổn tìm đến em không ?

Liệu em có còn phải như bây giờ, lặng lẽ thế này, kéo dài mãi tận cuối đời mình cho đến lúc chia lìa thế gian. Liệu có thể một lần cho em được khóc, được rời xa nơi tuyệt vọng này?


Liệu anh có thể đưa bàn tay ra nắm lấy em, ôm em trong yên lành không ?

Có thể đừng để em khóc không nổi, cười cũng chẳng nên thế này ?

Có thể vì em một chút không ?






Mọi thứ đều tuyệt vọng thế này, em biết sống ra sao, ra sao ?

Cuối cùng thì em phải làm sao, em chẳng biết nói gì nữa, chẳng biết thế nào nữa, chẳng gì nữa ..



14.4.11

The way we give up


[Yêu lại từ đầu - Khắc Việt]


Đang trong lúc trống rỗng nhất, gặp được người có thể mang đến niềm vui cho mình, đem lòng cảm mến thật tâm muốn được dài lâu tươi cười hạnh phúc. Thế nhưng, vẫn là những thứ tình cảm mong manh và dễ vỡ. Ở đó, hai con người mãi mãi chỉ giữ lấy những tự tôn chất ngất..


"Tình yêu giống như một trò chơi thắng thua. Nếu yêu, là đã thua rồi."


So với tình cảm quyến luyến, thắng thua mới mất mặt. Nực cười, vốn đã biết rõ là như vậy, vẫn đem lòng hạ thủy trôi sông. Nhưng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, lòng người chẳng thay đổi, tâm tình bán nửa hướng ở thượng nguồn. Mình ở chỗ nào chứ ?

Hoàn toàn chán nản. Không phải bởi đã từ bỏ rồi, cũng không phải muốn tiếp tục nữa, chỉ là muốn nhân lúc này đoạn tuyệt. Nhưng đoạn tuyệt rồi, rút cuộc thì ai biết ai lẻ loi hơn ai nào ?


Chỉ sợ niềm tin không đủ, kiên định không vững, chỉ ở bên cạnh nhau cũng đã là quá sức rồi. Người ta chỉ có thể vĩ đại trong một giới hạn mà thôi.


Chỉ nhận mình tiểu nhân, không thể trở thành vĩ nhân.

11.4.11

Tired

Tôi không có nhiều ngày giận dỗi như hôm nay. Thói thường, mệt mỏi đi với giận dỗi thì thường gây ra hậu quả là chán nản.  Mà đôi khi, chán nản đi tới cùng cực rồi, tôi chả thiết gì hết.

Không phải mọi mệt mỏi đều tiêu cực. Có những ngày trở nên dịu dàng hơn, nhẹ nhàng khoan thai, dù làm bất cứ điều gì cũng thấy cần chút yên ổn. Thế là tự ru ngủ chính mình, dễ dàng cho phép bản thân yêu thương thêm một chút và đón nhận yêu thương nhiều hơn nhiều chút.

Khi tôi chán nản, trong lòng trống rỗng. Tựa hồ mọi thứ đều phẳng lặng tới đáy, tự trong lòng nảy sinh một cảm giác bất mãn và vị kỉ. Đôi lúc, tiêu cực đến cùng. Tủi thân, thèm thuồng, buông thả, bất cần. Khóc. Tỉnh táo. Rồi lại khóc. Lại tỉnh. Đến sau cuối, giấc ngủ chính là liều thuốc an thần tuyệt đối nhất.


Tôi muốn khóc. Và dứt khoát. Chỉ là, vì sao lại băn khoăn nhiều đến thế?

Chính tôi cũng không có câu trả lời.


Những ngày này, tôi thèm thuồng đến khát khao một giấc ngủ như thế.

8.4.11

Damn it!


 Nỗi tuyệt vọng này, có thể tỏ cùng ai ?


Tôi nghĩ rằng, trên đời này chỉ có một sự thật. Sự thật mà vĩnh viễn không thể thay đổi được. Ngay cả khi tuyệt vọng nhất, hay hân hoan nhất, hỉ nộ ái ố đều trở nên vô nghĩa, nó hiện hữu và chân thực như thế.

Đến lúc này, vì sao tôi phải chiến đấu với chính mình, chỉ để đổi lấy một thứ vô nghĩa cơ chứ ?

Vì sao ?