15.8.10

Ngược

[Hình không mang tính chất minh họa]

Trong những giây phút không ngờ nhất của cuộc đời, tôi tự cho phép mình dửng dưng. Với ai mà chả được, dù sao tôi cũng vẫn như thế. Mà tôi nhất định phải thế.


Tôi nói nhé, tôi chán rồi.

Tôi là kẻ phiền phức, hay quấy rối thiên hạ bằng nước mắt và thương hại, bằng những cảm quan vô số tội. Tôi sống từng ấy năm, đủ để bản thân đạt tới trình độ không thể xấu xí hơn được nữa, nhưng vẫn ngang nhiên vênh mặt lên mà tự hào, chí ít tự hào rằng mình là kẻ có lòng tin vào bản thân rất tốt.

Thế đấy, tôi cho phép mình bất chấp như vậy. Tự bản thân cảm thấy rất tốt. Có thể dễ dàng buông lời tổn thương ai đó mình không quan tâm, có thể ngây lập tức từ nụ cười hạnh phúc như trong đám cưới chính mình mà tắt lịm như đám tang cuối đời mình, cũng có thể dịu dàng như đỡ một bông hoa yểu điệu và sau đó vo viên ném chúng vào thùng rác. Chẳng sao cả. Tôi đã luôn có thể "chẳng sao cả" gì với chính cuộc đời mình.

Vậy nên, giờ tôi nói thế này, tôi chán rồi.

Tôi vo viên mấy thứ tình vào sọt rác. Tôi ném quá khứ vào hố đen.
Tôi giật nước cho xả trôi hết kỉ niệm.
Ừ, chết hết đi cho đời nó lành.


Tôi nói thế này, tôi đã chán phải nghĩ tại sao mình phải lưu giữ tất cả những thứ như thế, trong khi vốn bản thân chúng luôn cần phải được nâng niu từ hai phía. Tại sao chỉ mình tôi làm thế thì tôi không hiểu. Đến giờ tôi không còn hiểu được nữa.

Tôi đã nói, tôi có thể làm những chuyện vô ích, bởi vì chúng có thể không vô nghĩa. Nhưng làm những chuyện không hề có ý nghĩa thì thật vô cùng lãng phí. Rất nhiều lãng phí.


Vậy nên, xé cho nát chúng đi, vĩnh viễn đừng hiện hình hài ra nữa tôi mới an lòng.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét