30.11.11

Damn !

Càng nghĩ càng bực mình.

Muốn văng tục.

28.11.11

Light and Dream





Một cuộc sống ngang bằng cái chết.

Liệu chúng ta có thể chết thêm lần nữa hay sao ?




[Lần cuối cùng, mình muốn nghe lời ấm áp của bạn lắm, Can chan]

20.11.11

Never and ever



 Tôi chỉ có một tình yêu nhỏ mà thôi. Tôi chẳng nghĩ mỗi lời tôi nói đều bị hiểu sai đến thế đâu. 

Dù sao cũng đã không có gì, không còn gì, không để lại gì... Tôi đã nói tôi sẽ không giữ lại bất cứ điều gì, cái gì qua là đã qua, cho dù có đau khổ, buồn bã, ủ dột đến mấy, tôi vẫn phải sống cuộc đời của chính tôi, chấp nhận chán chường từ chính tôi, và sẽ chẳng liên quan đến anh nào hết.

Tôi không nghĩ được nhiều đến vậy. Ít ra tôi cũng biết tôi vẫn sẽ sống và hít thở đây, có hay không có bất cứ ai ở bên. Tôi chỉ mong một điều yên ổn cho bản thân mình, và hi vọng sẽ được đối xử lịch sự tương tự.

Tôi nghĩ, tôi đã lịch sự đủ rồi. Tôi đủ phiền não rồi. Tôi không muốn bị hiểu sai nữa.

Tôi đã dừng chân rồi, chưa thấy hay sao? 

Nói cho cùng, đừng nghĩ ai đó quá quan trọng với tôi. Người ta có thể đã từng mê dại, nhưng điều đó không là vĩnh viễn. Bất cứ ai cũng vậy cả thôi. 

Sẽ không bao giờ có ngoại lệ, dù là bất cứ ai.

Sẽ không đâu.

12.11.11

Unbreak my heart more..

Tôi rất buồn. Nỗi trống rỗng như tận cùng đáy trái tim này.

Tôi đã từ chối tình yêu rồi, từ chối gia đình rồi, từ chối bạn bè rồi, và tôi từ chối cả cuộc đời mình 25 năm trước nữa. Tôi chẳng có gì còn lại bên mình nữa rồi. Tôi chỉ muốn ngồi nơi đây, khóc lóc và im lặng, như một người đã chết, nghiền ngẫm những thù hằn và hối tiếc.

Bạn sẽ không thể nào biết tôi đã hối tiếc cuộc đời mình như thế nào. Tôi chỉ muốn khóc và được khóc. Nhưng tất cả những gì tôi làm được bây giờ chỉ là lặng lẽ một góc khuất và tự ru mình. Cuộc sống của tôi tại sao lại trở nên như thế này, tôi đâu biết được? Tôi cũng tuyệt vọng rồi. Biết không, tôi tuyệt vọng lắm rồi. Tôi nghĩ cuộc sống tôi thế là chấm dứt rồi. Tôi đã có câu trả lời quan trọng nhất trong đời mình, tôi không luyến tiếc gì nữa.

Nghĩa là, tôi có thể chết bất kì lúc nào.

Thậm chí, tôi sống không bằng cái chết. Thà chúng ta chết đi, chúng sẽ sẽ được giải phóng với tự do, và tôi sẽ không cần phải nghĩ gì nhiều nữa. Sẽ không có dằn vặt, đau buồn, sẽ không có nước mắt đi kèm với nỗi đau, và Hạnh phúc với Hi vọng thì đi chơi với nhau mất, không trở về nữa. Chúng bỏ đi rồi, và tôi đã khóa trái cửa. Tôi ổn hay không ổn đã trở nên không quan trọng nữa, dù sao tôi cũng sẽ được giải thoát. Tôi cần được ra khỏi nơi chật chội tối tăm này, nước mắt tôi không ngừng rơi đựơc. Tôi khóc không thành tiếng. Tôi không chịu nổi chính mình thời gian này bi thương và đau khổ. Tôi muốn chết đi cho rồi.

Nếu không, tôi sẽ phát điên mất.

Tha cho tôi, tôi sẽ phát điên mất.

Tôi phải khóc ở đâu giữa những dằn vặt này? Tôi phải chết khi nào mới có thể chấm dứt tất cả ám ảnh này? Tôi phải làm sao để đòi lại cuộc đời tôi, hoặc kết thúc nó trong hiện thực này? Tôi phải làm sao đây?

Tôi chỉ muốn chấm dứt cho rồi. Tôi điên mất.

Thực sự điên mất.







7.11.11

Enough

"Nếu bố đã kể đến công ơn 25 năm nuôi con, con sẽ chết ngay tại đây để trả lại cho bố 25 năm khốn kiếp này:"

"Đừng có tự trách người khác, mà cứ nhìn vào chính bản thân mình. Bố đã sống như thế nào, bố đối xử với người khác như thế nào?"

"Con chưa bao giờ nói cho bố nghe điều này, vì con nhẫn nhịn, con chịu đựng. Nhưng hôm nay con nói cho bố nghe, nghe thật kĩ: Gia đình này tan vỡ là vì bố. Các con bố trở nên khốn nạn như thế này vì bố."

"Con cũng sắp điên rồi."

"Bố không cần phải đuổi con, chửi xong con sẽ đi. Sẽ không bao giờ bước chân đến nơi này, trước cũng vậy mà sau cũng vậy."

"Cả họ hàng chửi bố, bạn bè sỉ nhục bố, đến con cái cũng không còn một chút tôn trọng với bố, bố thử nghĩ xem cuộc đời bố rút cục còn lại gì? Có đáng không??"

"Từ này đừng để nhìn thấy nhau để khỏi ngứa mắt."





.
.
.
.
.
.

Tôi nghĩ, thế là đủ rồi.

Quá đủ.