31.1.11

...ing ~


[...ing]

Ngồi nói chuyện với anh, cùng lúc xem lại bộ phim điện ảnh "..ing" do Lim Soo Joong và Kim Rea Won diễn chính, trong lòng đã thầm nghĩ "chà, thật may là gặp được anh và ngồi nói chuyện vô thưởng vô phạt với anh như thế này..." Bởi vì, đây là một tập phim buồn, và rằng kết quả có thể đoán trước, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy tình yêu trong sáng này giá mà xuất hiện kì tích nào đó thì tốt hơn nhiều.



[Đây là tạo hình nhân vật của Soo Joong trong "...ing "

Mình vốn không xem nhiều phim Hàn cho đến hai năm trở lại đây. Do đó, có rất nhiều những tác phẩm xuất hiện trước đó bị bỏ qua khỏi list-cần-xem của mình. Trong đó có Sorry, I love you của Lim Soo Joong và So Ji Sub. Hẳn là bạn còn nhớ nhỉ, Diễm - chan, OST open đã khiến chúng ta yêu thích rất nhiều đúng không ? Cũng là cô Lim Soo Joong trong I'm a Cyborg, But That's OK cùng với Bi Rain nữa, nhưng phim đó thì bỏ qua đi, tệ vô cùng rồi ~ (ngoại trừ nụ hôn treo ngược của Rain là đáng nhớ thôi).

Kim Rea Won hiện theo thông tin mình được biết là đã nhập ngũ trước Lee Joon Ki. Vì vậy có thể cuối năm nay anh ấy sẽ sớm được "ra tù" thôi  =)


[Có chút giống Moon Guen Young trong Cinderella's sister]

Giờ thì cô gái này trở nên đẹp như thế này đây


Thực ra thì mình không đặc biệt thích một cô gái nào Hàn Quốc cả. Mỗi người mỗi vẻ, mỗi người một điểm đặc biệt nào đó. Suy cho cùng, Lim Soo Joong này ngày mai mình cũng sẽ quên rất nhanh thôi. Nhưng phải nói là "...ing" là một bộ phim điện ảnh đáng để đến rạp xem cùng với một anh bạn trai tình cảm lắm đó, hi hi ~

Tết sắp đuổi đến mông rồi, mình thì suốt ngày chỉ xem phim với nói chuyện với giai thôi. Sắp thấy chán rồi =))

29.1.11

Ờ thì vài câu gọi là..


Thật xấu hổ là ngày cuối cùng đi làm trong năm thì mình lại dậy muộn chứ =)) 

Sớm nay là ngày đầu tiên được nghỉ chuẩn bị cho Tết, vậy nên tối qua mình đã ngủ rất muộn với cái laptop và phim hài. Chẳng hiểu sao thời tiết năm nay lạnh thế, lại còn kéo dài rất dài nữa, khiến cho kẻ lười như mình chỉ muốn lười thêm mà thôi. Dự báo thời tiết nói sát Tết sẽ ấm dần lên, hi vọng là điều đó thành sự thật. Năm nay mà nói thì Tết sẽ hơi buồn một chút, tại vì chẳng có ai cả, nên cũng sẽ không có cuộc chơi vui vẻ nào cả. 

Hôm qua gặp lại cậu bạn mới quen, cậu ấy nói Hạ Long chẳng có không khí Tết gì hết. Mình còn thêm phần khẳng định rằng không chỉ ngày Tết mà ngày lễ nào trong năm cũng vậy thôi. Thành phố này rất nhỏ, con người ở đây sống cũng nhạt, về tâm hồn. Họ thực tế hơn với tiền và cơ hội. Vậy nên, đừng hi vọng gì những điều thuộc về tâm linh sẽ hiện diện rõ nét nơi đây.
Nhưng mà, cậu này, không phải Hải Phòng cũng là đất ăn chơi hay sao ? =))
*Đừng nói là cậu ta không biết điều đó về thành phố của mình nhé*

Như một thói quen ngày Tết, mình đã chuẩn bị vài món ăn giúp mình sống sót qua mùa bánh chưng và dầu mỡ Tết này. Ấy là hành muối và thịt hun khói. Tết năm trước mình đã sống gần tháng mà không có thịt gà, không miến, không bánh chưng - những thức ăn mà ngày Tết nào cũng phải nhìn thấy trên mâm cơm, mâm cỗ. Năm nay mình ăn ngon hơn, có thể khẩu vị sẽ thêm chút ít với salad và trứng chăng? Humhh, mình sẽ suy nghĩ ~

Mà thôi, thật ra thì tất cả những điều này cũng là giết thời gian ấy mà   '~'

28.1.11

Whatever



Thời gian sắp không còn nhiều nữa, tôi cần phải đưa ra một quyết định nào đó cho xong xuôi những tạp nham năm cũ này.

Thời gian này, tôi vẫn đang nghĩ ngợi, giả chăng là nghi hoặc chính mình. Tôi thông suốt một điều rằng, trên đời này, tuyệt đối sẽ không có ai có đủ kiễn nhẫn đến cuối cùng của cuộc chiến với chính họ. Sẽ không có phẳng lặng, sẽ không bao giờ bình yên, sẽ tung hê và hả dạ, hoặc là ủ dột và chán ngán, sẽ làm rất nhiều điều để bước qua ranh giới ấy.

Còn nữa, không chỉ chính bạn mất kiên nhẫn với bản thân, điều đó còn khiến người khác mất hết sự chịu đựng bấy lâu. Bao nhiêu dồn nén trong một phút thiếu niềm tin lẫn nhau. Và, BÙMMM !! Như túi khí bị nén vậy đó thôi. 

Thì cũng đúng, sẽ không có ai đủ kiên nhẫn đến cùng với bất cứ ai cả. 

Tôi đã chứng minh điều đó là sai. Tôi vẫn đang kiên cố với bức tường của người đó. Nhưng người đó thì tuyệt đối không.

Nếu tôi có thể yêu thương, kiên nhẫn với người đó, liệu tôi có xứng đáng cho một chút yêu thương trở lại ?

Dù là bất cứ ai.

25.1.11

Nơi tận cùng thế giới



Ở nơi này, có một người đang ngóng trông một mùa đông dài. Người ấy đang tha thiết với nỗi trống rỗng từ tận đáy sâu trong tim, nặng lòng với nỗi buồn. Đôi khi người ấy không hiểu được rằng, hoặc cũng có thế chẳng bao giờ muốn bỏ thời gian tìm hiểu, điều khiến con người ta trở nên trống rỗng chính là thời gian quá ít hoặc quá nhiều.

Nếu quá ít, sẽ có bao nhiêu niềm vui ở lại, bao nhiêu nỗi buồn ra đi ? Sẽ không biết đến khi nào lại đắm chìm một lần nữa nơi này. Trong lòng nảy sinh một nỗi sợ hãi vô hình nhưng luôn có lý. Chỉ sợ một giây phút nào đó của sự rảnh rỗi và thừa thãi, sẽ không biết chừng lang thang trong nỗi trống rỗng vô định đó. Nếu quá ít, con người trở nên hèn nhát và không thể dấn thân bước tiếp được nữa. 

Còn nếu quá nhiều, sẽ là quá đủ cho tất cả. Cho cả cô đơn, cho cả tình yêu và chán ghét, cho cả tuyệt vọng và hoang mang, cho đủ mọi nỗi sợ hãi và run rẩy. Sẽ lần lượt đến và lần lượt ra đi. Sẽ khóc lóc thật nhiều và mang nỗi cô độc thật lớn. Sẽ chết trong chính phút giây hoang hoại vị kỷ của mình.

Phải rồi, sẽ chết đấy. Sẽ chết thật dễ dàng đấy thôi.


Thế nên, tôi, đừng tuyệt vọng.

Đừng dừng lại.

24.1.11

Chuyện bây giờ mới kể


Tôi nói thật. Rất thật.


1. 
Tôi đang ở lưng chừng giữa yêu đương và chán ghét, nhưng vẫn đang giữ lấy những nhẫn nại vương vấn. Sợ rằng lỡ tay buông ra sẽ đánh rơi mất một tình cảm trìu mến, chỉ còn khư khư một niềm tiếc thương. Thật ra, tôi sợ thời gian. Đến rồi đi đều phải trải qua và đón nhận. Thứ mà tôi trân trọng nhất là hiện tại. Nhưng bất kể khi nào thế giới tôi đang sống và hít thở đây, hiện tại của tôi cũng có thể trở thành quá khứ của ngày mai, và ngày mai sẽ trở thành quá khứ của ngày tiếp theo nữa. Tôi không thể ngừng vòng quay đó, càng không muốn quay lại thời gian đó. Sợ rằng tôi sẽ không làm tốt như thế được thì sao, sợ rằng tôi sẽ không đứng vững cho nổi. 

Thế nên, điều duy nhất tôi có thể làm để tỏ vẻ chống đối này, chính là hết sức có thể không khiến bản mình hối hận vào ngày mai, ngày kia, ngày sau nữa.

2.
Từ khi Bi biến mất, một phần nhỏ của chiếc giường này lạnh lẽo lắm. Chị vẫn luôn chờ em về, một lòng tin rằng em bỏ đi mà thôi. Và rằng buổi sáng hôm đó, vì chị đã đánh em bởi cái tội bậy bạ, vì ngỡ em đã được dạy dỗ ngoan ngoãn rồi. Và vì thế em khiến chị phải nhớ em rất nhiều như bây giờ. Thà chị nghĩ như thế, nhưng em còn có ngày trở về bên chị, còn hơn là em không còn cùng một bầu trời này với chị nữa. Hiểu không Bi, chị vẫn chờ em về đó nhé, em bé bỏng.

Nhớ rằng, chị luôn có kiên nhẫn với em, em là món quà ấm áp và bé nhỏ đầu tiên chị nâng niu trong từng giấc ngủ của mình.

Chị vẫn nhớ em rất rất nhiều.

3.
Tôi muốn gửi một bài hát cho anh nghe, trong những ngày tháng lạnh lẽo này. Một bài hát tuyết trắng trên nền ánh sáng vàng nhạt gợi nhớ chút gì đó ấm áp. Khi nghe bài hát này, tôi nhớ đến những gì đã xảy ra giữa hai chúng ta. Nó thật sự không có gì, và vì thế tôi đã ước rằng chúng đã xảy ra nhiều hơn, để tôi có cơ hội nhiều hơn. Cho đến tận lúc này, tôi cũng đã quên mất những ngày tháng đó, càng gần đây tôi càng trở nên quên đi rất nhanh rất nhanh. Có phải bởi tôi đã nản rồi ? Có phải ngay cả anh cũng không thể khiến tôi giữ lại những mảnh kí ức tưởng như gió thoảng nhưng giống như đã khắc ghi trong tim tôi ? Hay là, ngay cả anh cũng sẽ quên tôi như thế ?

Xin đừng lãng quên tôi trước khi tôi làm điều đó. Anh có thể làm điều đó cho tôi và vì tôi không, vì những gì đã không xảy ra giữa hai chúng ta ?

4. 
Năm nay, tôi gặp lại một người bạn cũ. 

Người bạn đó là người đã từng rất thân thiết hồi học đội tuyển Trung học phổ thông. Tuy nhiên, tôi nhớ đến cô ấy hơn là cô ấy nhớ đến tôi. Sau khi kết thúc ba năm Trung học, sự quyết tâm trên hai con đường khác nhau khiến chúng tôi dường như trở nên khác biệt sau này. Điều đó khiến tôi trở thành người không nơi chốn vui cười, còn cô ấy trở thành người có thể vui cười bất cứ nơi nào. Sự thực là cô ấy đã từng rất bi quan. Cũng bởi một chữ tình. Một cô gái vì chàng trai của mình mà thề non hẹn biển. Một kiểu mẫu tình cảm rất cổ điển nhưng tình tiết cũng vẫn đủ khiến tôi nhiều lần rung động tưởng như mình là nữ chính của câu chuyện đó. Chúng tôi không còn liên lạc với nhau khi kì thi chấm dứt 12 năm đèn sách cận kề. Để rồi giờ đây gặp lại, người con trai bên cạnh cô ấy không phải là anh người yêu cũ, và cô ấy bỗng nhiên trở thành một công chúa gây ngạc nhiên cho tôi. Thực sự rất xinh đẹp, rất rạng rỡ. Tôi nghĩ, hóa ra yêu một người không hề dễ dàng, từ bỏ một người cũng không hẳn dễ dàng, nhưng có thể chấp nhận những tình cảm mới và những con người mới chung quanh mình cũng không quá khó khăn. Cô ấy thực sự đã biến thành công chúa trong lễ cưới của cô ấy, tôi rất khâm phục.

Điều ngạc nhiên là, tôi gặp cô ấy vào ngày cưới của cô ấy, khi tôi đến dự đám cưới khác của một người bạn khác. 

Thật sự thần kì như vậy đấy.

16.1.11

Unfinished story


Khi tôi buồn, tôi thường ăn kẹo ngọt, mang vị sữa. Cái vị thanh thanh ấy thẩm thấu qua lừng tế bào nơi đầu lưỡi, uống kèm với một tách trà chanh nóng ấm, pha thêm chút mật ong ngọt sắc. Dường như thế giới trở nên dừng lại ở khoảnh khắc ấy.

Tối nay tôi không buồn, cũng không cô đơn dù đang ở nhà một mình. Ngôi nhà thì rất nhỏ, chiếc giường cũng rất ấm mời gọi một giấc ngủ không mộng mị. Thế nhưng, tôi lại đang ngồi đây giữa lưng chừng yên ấm và lạnh lẽo này, chỉ bởi không biết mình sẽ dùng thức uống gì để ru ngủ chính mình.

Và rồi tôi biết tôi sẽ lại quay trở về tôi trước kia, tự tách mình ra hàng ngàn cái tôi khác, sẽ tự vấn và tự diệt. Sẽ chẳng biết khi nào câu chuyện này chấm dứt, hay mãi còn dang dở đến cuối cùng của còn đường đời.

Nhớ chính tôi trong những phúc giây nồng nhiệt. Chỉ là khoảnh khắc rất đỗi mong manh thôi, nhưng có thể cảm nhận rất rõ ràng tình yêu và lòng hứng khởi. Có thể phút giây ấy không là vĩnh viễn, sẽ mau mắn im tan giữa bề bộn lo toan. Tôi biết, cuộc sống này dẫu ngắn, vẫn biết sẽ không có tuyệt đối cho tất cả, mà sao tôi vẫn mơ về điều đó ?

Có phải tôi đã đánh mất đi tình yêu cho một ai đó tốt hơn ?

15.1.11

.


 Tôi ơi






Đừng tuyệt vọng...