23.5.11

Chong chóng ngũ sắc mùa hè


Ấn tượng đầu tiên về một ngày hè bình thường là thế này: Có mưa về đêm gần sáng, chớm trưa có nắng gay gắt, giữa chiều sẽ bỏng rát da thịt và đến tối thì dịu dàng, hòa mình lẫn với làn nước biển trong xanh ngút tầm mắt kia.



Tôi mỗi ngày đều đi làm và trở về bằng hai con đường khác nhau. Có rất nhiều đường đến chỗ làm mà không cần thiết phải đối diện qua nhiều người hay gặp quá nhiều chướng ngại. Con đường buổi sáng ấy thường có cây cối bao quanh, một bên là đồi cao, một bên là biển xanh. Cảnh sắc tuy không nói là rực rỡ, nhưng trong những ngày hè nắng nóng, buổi sáng đi làm không khỏi cảm thấy quả thực mát mẻ và thoải mái. 



Chính là như vậy, tôi căn bản rất thích khởi đầu tốt, mọi thứ trong ngày cũng kéo theo yên bình, ít nhất tâm không loạn nhiều. Sáng sáng, việc đầu tiên sau khi mở máy tính là khởi động yahoo, mở Firefox tìm đến trang Tử vi. Nói ra cũng nực cười, tôi thì chưa từng tin chúng. Nhưng lại cứ luôn muốn so sánh một buổi sáng đi làm giữa đất trời mát mẻ như thế, trong lòng sảng khoái là vậy, so với mấy câu bói toán hàng ngày, cái nào sẽ ảnh hưởng lớn hơn ?! Rất nghịch lý, lại vô cùng tầm thường con gái. Tôi cũng thừa nhận mình mình tầm thường. So với người khác, chỉ là có lối suy nghĩ khác biệt đôi chút, thế nhưng hành động là hoàn toàn không khác nhau.



Tôi không có nhiều khác biệt lắm. Về cơ bản, tôi chẳng ngại làm một bà mẹ đơn thân. Nếu đem việc hi sinh tuổi trẻ và tình yêu của mình cho một kẻ không thuộc về mình, thà rằng vĩnh viễn không bao giờ cần đến kẻ đó, giữ trọn lấy tình yêu hoàn mỹ đáng yêu đáng thương của mình vẫn hơn. 



Tôi cũng muốn nhận lấy một đứa trẻ đáng yêu, đem hết tình yêu của mình và tình yêu mình được nhận từ cha mẹ mình, dạy cho nó một điều quý báu rằng đời người vĩ đại nhất vẫn chính là sống để làm điều gì đó cho lứa sau mà thôi. Cái gọi là "sống" rất đơn giản như thế. Có điều, để sống mà nghiệm thu được chân lý ấy thì cũng đã không còn bao lâu mà nằm dưới đất rồi, và lúc đó thì tôi cũng chả còn hít thở mà chờ nó thốt lên mấy chữ :"Bà già hâm" với tôi nữa đâu  =))

Điều bại hoại nhất chính là tôi cũng chẳng ngại making love với ai đó mà không cần đến hôn nhân ràng buộc. Chính là bây giờ cũng đang nghĩ vậy đấy =)) Về cơ bản thì bất quá, chỉ cần giống tốt là được, cần gì bố con thằng nào nữa =))





Ối ối, là mình đang cảm thán sau khi đọc lại Tiếng chim hót trong bụi mận gai nha. Đề nghị các bạn đừng đem một phút nông nổi mà đánh giá toàn cục nha =))

13.5.11

Cry out of my broken heart


Có rất nhiều điều trong cuộc đời được người ta tô vẽ lên, để rồi một ngày nhìn lại, những thứ phù phiếm đó trở thành một nỗi xấu hổ khôn nguôi.

Tôi nhớ rất rõ ngày tôi trở thành thành viên thứ 87xx nào đó của Tủ Sách Mini. TSMN là một trong những ký ức còn tồn tại rõ nét nhất của tôi ngày ấy, góp phần tạo tiền đề cho những mối quan hệ hiện nay. 

Tôi nhớ tới Craze bé nhỏ luôn quan tâm để ý tới mình, một Fantomas cá tính mà tràn đầy bi thương, cô ấy càng trở nên đặc biệt hơn bởi tôi đã luôn dõi theo cô ấy trong T4V từ trước khi biết đến TSMN. Tôi nhớ đến Milo hào hoa phong tình, Mury nhiệt tình trìu mến, Sap huynh - người Hà Nội tiêu biểu, anh Wan "không cao những ai cũng phải ngước nhìn", NM lừng lẫy chốn kiếm hiệp văn thơ, nhóm MAG đa tài đa nghệ, nhớ đến anh Y một thời nổi danh rồi lấy vợ, ss Đào cũng thật đáng yêu đáng quý. Tôi nhớ cả lớp lớp em nhỏ tuổi hơn như Hen, Zao, Kag, Leo, Jillian, nhớ đến cô bạn Halcyon với những tùy bút mà vốn từ vựng vô cùng phong phú. Nhớ một NBTP trầm tính, nhờ vô tình mà trở nên thân thiết đến mức có thể xấu xí trước mặt cậu ta cũng không nề hà. Nhớ người chị vĩ đại Buu đã luôn lo lắng cho mình. Nhớ đến bạn Salt luôn dịu dàng, hòa nhã, ẩn chứa trong đó là một tâm hồn đáng trân trọng. Tôi càng nhớ một thời quen biết Cannong hồi trước để rồi mỉm cười khi nghĩ đến cô ấy bây giờ. Nhớ cả tình cảm trân trọng dành cho một người anh lớn tuổi chưa bao giờ bảy tỏ, bởi vì, điều đó dường như chẳng quan trọng bằng một mối quan hệ kéo dài hơn là trong chốc lát rồi tan biến.

Thực tế cho đến bây giờ, có rất nhiều chuyện đã xảy ra, đến và đi, lưu tình và không lưu tình. Những gì còn sót lại của quá khứ gần như được gột rửa sạch sẽ. Tôi đã chẳng muốn níu giữ nữa. Thời gian trôi qua đã cho thấy những gì đẹp nhất vẫn nên để yên lặng đằng sau là hơn cả. 

Thế nhưng, có một điều tôi vẫn ghi dấu ấn trong lòng rằng, ở nơi ấy, trái tim tôi đã được lưu lại những khoảnh khắc đau buồn nhất, mà nhờ có những người bạn ấy và những câu chuyện của chính bản thân họ, tôi mới có thể ngồi đây và nhìn lại ngày ấy thấy mình thật sự đã được an ủi biết bao.

Có những câu chuyện chưa bao giờ được kể ra, cho đến tận bây giờ vẫn ẩn chứa những chi tiết và bí mật vĩnh viễn tôi không thể tìm được người để chia sẻ cũng như giải thoát cho chính mình. Điều duy nhất tôi có thể làm là đau buồn và chán nản, thất vọng và tự mình nuôi chính mình hi vọng để mỗi ngày đều phải mỉm cười. Nguyên tắc để sống thì rất nhiều, nhưng nước mắt để có thể đổi lấy yên ổn thì chưa bao giờ thấy đủ. Tôi chưa từng cảm thấy khóc đủ cho khoảng thời gian dằn vặt đó của cuộc đời mình. Điều tôi mong muốn nhất, ước ao nhất, nguyện vọng duy nhất của tôi là được khóc như thế. Tôi không mưu cầu hạnh phúc, tôi không biết tôi có hài lòng với chừng ấy hạnh phúc không, hoàn toàn không cảm thấy mình có khả năng hài lòng. Tôi chỉ cần sống tốt cho riêng tôi, điều ấy thực sự ích kỉ và không được chấp nhận như vậy sao ?

Tôi đã một mình quá lâu, đã quá lâu mà thôi..


Đương nhiên, tôi cũng căm ghét bản thân mình. Tôi ghét chính tôi bại hoại cuộc sống, phá hủy nó trở nên đơn sắc, nhàu nát. Tôi ghét chính tôi nguyên tắc và tàn nhẫn, ghét chính tôi mơ hồ và thiếu quyết đoán. Tôi mâu thuẫn với bản thân mình như thế, liệu cái giá phải trả đó đã đủ hay chưa ??


Ông ấy là người tôi từng kính yêu nhất, tuyệt vời nhất. Mọi thứ đều tan vỡ. Tôi vẫn không ngừng tự vấn bản thân, còn gì có thể yêu cầu từ ông ấy nữa chứ, ông ấy đương nhiên chỉ là một người thường. Và rồi tôi đem bản thân mình ra đằn vặt, vì sao phải trách móc ông ấy, khi mà chính mình đã tô vẽ lên một con người thực sự hoàn mỹ để rồi thất vọng khi thấy ông ấy chính là sự không hoàn mỹ đó. Ông ấy có thể không đáng để bị đối xử như thế. 

Tôi đã luôn nghĩ vậy, lần một rồi lần hai, lần ba, và rồi tôi ngồi đây, tự hỏi còn phải bao nhiêu lần nữa mới có thể kéo tôi khỏi vũng lầy này ?

Tôi không muốn trở thành kẻ bất nghĩa. Tôi có nguyên tắc của một người lịch sự, tôi có tiêu chuẩn của chính tôi trong gia đình này. Nhưng ông ấy đang đẩy tôi vào góc cuối cùng của bất hiếu. Ông ấy không để tôi yên với nguyên tắc của chính tôi. Ông ấy khiến tôi cảm thấy không thể đem lòng tốt bụng nghĩ đến tự trọng của ông ấy thêm nữa. 


Tôi chỉ muốn hét vào mặt ông ấy, rằng:

Ông bây giờ là ai trong gia đình này? Là ai với chúng tôi??
Ông đã làm gì với gia đình này của tôi??
Hãy nhìn xem ông đã làm gì với gia đình của tôi ?

Tôi đã đau khổ đến chết rồi. 
Tôi không thể chịu đựng thêm được một giây một phút nào nữa. 
Tôi muốn phát điên lên, vì ông và vì gia đình này !

Trả nó lại cho tôi, hoặc là tôi chết ngay tại đây, 
hoặc là tôi phát điên cho ông xem ?!

Trả nó lại ngay cho tôi !
Trả lại cho tôi !! 




Chính là như thế. Phải như vậy.



Phải rồi, tôi nghĩ, một ngày nào đó gần đây, tôi nhất định sẽ để lại những lời nói này, ném thẳng vào kẻ đã khiến tôi ra nông nỗi này, cho dù người đó có là ai chăng nữa.

Cho dù người đó có là chính Bố của tôi đi nữa.

4.5.11

No name

Thực ra chả muốn viết gì cả, chỉ là không muốn nhìn thấy khuyết một tháng trong list 12 tháng của năm vậy.

Có gì sẽ bổ sung sau nhỉ ?

Hoặc là thôi cứ để thế, trống một tháng cũng sẽ giống như khuyết một mảnh vậy.

Cứ vậy đi..