24.10.10

Back to Empty


Bể kế hoạch xe cộ của mình rồi.

Mẹ mình muốn có em điều hòa 2 chiều trong phòng mùa đông này, còn em trai mình muốn đôi giầy mới, mình muốn học khóa tiếng Anh giao tiếp và nhà mình cần 2 bộ chăn ga gối đệm mới cho 2 cái giường mới. Tình hình là mình sẽ không được trợ cấp gì từ hai cụ hết :( Đành dứt áo ra đi với em Ati Eli, chờ Tết ta này com cóp thêm ít polime rồi quyêt định sau vậy, tiện thể chờ bạn Trang về kêu nhà bạn ý bán rẻ cho, hô hô ~~~

Ế, mà dạo này đầu óc mình không có được thông thoáng cho lắm, lúc nào cũng tối tăm mịt mù, u ám đen kịt. Đời thật chán như con gián !

Đời chán, được cái mò mẫm được rất nhiều nhạc hay, truyện hay, phim hay, sách hay. Cũng gọi là an ủi bản thân phần nào, hê hê ~

Trước đây, thật sự rất muốn mỗi lần ngồi bên blog, có thể dồn hết tâm tư tình cảm trao tặng bản thân, dịu nhẹ xoa đi những lo nghĩ và tận sức chia sẻ không giấu diếm. Thế nhưng, từ rất lâu, blog chỉ là nơi tội nghiệp chính mình. Mỗi khi đọc lại không khỏi tự tay tát mình thật đau. Là mình đã cảm thấy hết sức tự mãn rồi, ngôn từ vô cùng rối loạn, và hời hợt như chính mình lúc này.

Suy cho cùng, mình là kẻ không thể chân thành đến cuối cùng với bất cứ thứ gì, bất cứ ai. Là mình tự huyễn hoặc bản thân như thế. Rất đáng đau buồn. Người ta đáng lẽ nên có một mục đích sống rõ ràng, nên phấn đấu vì một mục tiêu nào đó, nên có ai để để yêu và được yêu, nên bảo vệ cuộc sống của mình khỏi những toan tính thường nhật nhất, có chăng nên nâng niu chính mình, dành thời gian nghiền ngẫm một cuốn sách hay hay viết ra những ngôn từ rạng rỡ... Như thế mới nên làm, người ta nên phải như thế mỗi khi hít và thở cuộc sống này.

Đừng như mình.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét