12.10.10

Lost

Thật ra từ trước tới nay tôi đều sai hướng cả sao ?

Thật ra cho đến bây giờ tôi vẫn đang sai lầm sao ?

Thật ra, nói cho tôi biết đi, Mẹ, nói cho tôi biết đi, tôi vẫn là một đứa con gái sinh ra trong sai lầm hay sao ?

Đến khi nào thì tôi chấm dứt phải bịt tai lại trước những chỉ trích và phán xét, thậm chí ngay chính trong gia đình mình ?

Khi nào thì trước khi bước ra khỏi ngôi nhà mình, tôi phải dừng lại việc hít thở thật mạnh mẽ và mỉm cười cả ngày, dù thật sự tôi đã chán ốm lên rồi ?

Đến bao giờ tôi được sống là chính tôi, với những bất cần, với những ngu ngốc ngớ ngẩn, với những ươc vọng và nước mắt bất cứ khi nào tôi muốn ?

Mẹ, nói cho tôi biết, đến khi nào người mới dừng lại những vết thương ấy ?

Nói cho tôi biết, phải làm sao để Người thôi nghĩ tôi là kẻ dù có chà xát bằng bất cứ ngôn từ gì cũng đều chấp nhận ?

Nói cho tôi biết, tôi còn phải làm một đứa con gái sai lầm và chỉ biết chấp nhận như thế này đến khi nào ?


Đừng kéo tôi xuống nấm mồ của Người.

Đừng biến tôi thành một sai lầm nữa.

Đừng khiến tôi nghĩ mình đã từng tồn tại, mà hãy để tôi sống đi chứ.

Có hiểu không, đừng khiến tôi tự giết mình trong chính gia đình mình.

Có hiểu không, đừng lôi tôi vào bùn, tôi đã đủ chết chìm rồi.

Dừng lại đi, đừng khiến tôi muốn chết. Một lần nữa, tôi thật sự không muốn chết lần nữa, có hiểu không, Mẹ của tôi ?

Có biết không ?


Nếu Người đã không thể chết được, dù chỉ là phút giây trong cuộc đời đau khổ của mình, đừng khiến tôi cũng thất bại với chính mình như thế.

Nói cho tôi biết đi, tại sao tôi phải im lặng thế này ?

Nói cho tôi biết đi, vì sao tôi phải chấp nhận cuộc sống của mình như thế này đến bây giờ ?

Mẹ, Người đã nuôi dạy tôi trong một gia đình như thế nào thế ?

Mẹ, vì sao tôi lại đến nông nỗi này ngày hôm nay ?


Vì sao thế ?

Vì sao ?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét