24.1.11

Chuyện bây giờ mới kể


Tôi nói thật. Rất thật.


1. 
Tôi đang ở lưng chừng giữa yêu đương và chán ghét, nhưng vẫn đang giữ lấy những nhẫn nại vương vấn. Sợ rằng lỡ tay buông ra sẽ đánh rơi mất một tình cảm trìu mến, chỉ còn khư khư một niềm tiếc thương. Thật ra, tôi sợ thời gian. Đến rồi đi đều phải trải qua và đón nhận. Thứ mà tôi trân trọng nhất là hiện tại. Nhưng bất kể khi nào thế giới tôi đang sống và hít thở đây, hiện tại của tôi cũng có thể trở thành quá khứ của ngày mai, và ngày mai sẽ trở thành quá khứ của ngày tiếp theo nữa. Tôi không thể ngừng vòng quay đó, càng không muốn quay lại thời gian đó. Sợ rằng tôi sẽ không làm tốt như thế được thì sao, sợ rằng tôi sẽ không đứng vững cho nổi. 

Thế nên, điều duy nhất tôi có thể làm để tỏ vẻ chống đối này, chính là hết sức có thể không khiến bản mình hối hận vào ngày mai, ngày kia, ngày sau nữa.

2.
Từ khi Bi biến mất, một phần nhỏ của chiếc giường này lạnh lẽo lắm. Chị vẫn luôn chờ em về, một lòng tin rằng em bỏ đi mà thôi. Và rằng buổi sáng hôm đó, vì chị đã đánh em bởi cái tội bậy bạ, vì ngỡ em đã được dạy dỗ ngoan ngoãn rồi. Và vì thế em khiến chị phải nhớ em rất nhiều như bây giờ. Thà chị nghĩ như thế, nhưng em còn có ngày trở về bên chị, còn hơn là em không còn cùng một bầu trời này với chị nữa. Hiểu không Bi, chị vẫn chờ em về đó nhé, em bé bỏng.

Nhớ rằng, chị luôn có kiên nhẫn với em, em là món quà ấm áp và bé nhỏ đầu tiên chị nâng niu trong từng giấc ngủ của mình.

Chị vẫn nhớ em rất rất nhiều.

3.
Tôi muốn gửi một bài hát cho anh nghe, trong những ngày tháng lạnh lẽo này. Một bài hát tuyết trắng trên nền ánh sáng vàng nhạt gợi nhớ chút gì đó ấm áp. Khi nghe bài hát này, tôi nhớ đến những gì đã xảy ra giữa hai chúng ta. Nó thật sự không có gì, và vì thế tôi đã ước rằng chúng đã xảy ra nhiều hơn, để tôi có cơ hội nhiều hơn. Cho đến tận lúc này, tôi cũng đã quên mất những ngày tháng đó, càng gần đây tôi càng trở nên quên đi rất nhanh rất nhanh. Có phải bởi tôi đã nản rồi ? Có phải ngay cả anh cũng không thể khiến tôi giữ lại những mảnh kí ức tưởng như gió thoảng nhưng giống như đã khắc ghi trong tim tôi ? Hay là, ngay cả anh cũng sẽ quên tôi như thế ?

Xin đừng lãng quên tôi trước khi tôi làm điều đó. Anh có thể làm điều đó cho tôi và vì tôi không, vì những gì đã không xảy ra giữa hai chúng ta ?

4. 
Năm nay, tôi gặp lại một người bạn cũ. 

Người bạn đó là người đã từng rất thân thiết hồi học đội tuyển Trung học phổ thông. Tuy nhiên, tôi nhớ đến cô ấy hơn là cô ấy nhớ đến tôi. Sau khi kết thúc ba năm Trung học, sự quyết tâm trên hai con đường khác nhau khiến chúng tôi dường như trở nên khác biệt sau này. Điều đó khiến tôi trở thành người không nơi chốn vui cười, còn cô ấy trở thành người có thể vui cười bất cứ nơi nào. Sự thực là cô ấy đã từng rất bi quan. Cũng bởi một chữ tình. Một cô gái vì chàng trai của mình mà thề non hẹn biển. Một kiểu mẫu tình cảm rất cổ điển nhưng tình tiết cũng vẫn đủ khiến tôi nhiều lần rung động tưởng như mình là nữ chính của câu chuyện đó. Chúng tôi không còn liên lạc với nhau khi kì thi chấm dứt 12 năm đèn sách cận kề. Để rồi giờ đây gặp lại, người con trai bên cạnh cô ấy không phải là anh người yêu cũ, và cô ấy bỗng nhiên trở thành một công chúa gây ngạc nhiên cho tôi. Thực sự rất xinh đẹp, rất rạng rỡ. Tôi nghĩ, hóa ra yêu một người không hề dễ dàng, từ bỏ một người cũng không hẳn dễ dàng, nhưng có thể chấp nhận những tình cảm mới và những con người mới chung quanh mình cũng không quá khó khăn. Cô ấy thực sự đã biến thành công chúa trong lễ cưới của cô ấy, tôi rất khâm phục.

Điều ngạc nhiên là, tôi gặp cô ấy vào ngày cưới của cô ấy, khi tôi đến dự đám cưới khác của một người bạn khác. 

Thật sự thần kì như vậy đấy.

1 nhận xét:

Can nói...

Dù thế nào thì, tình yêu cũng là một điều tuyệt vời nhỉ? : ) tớ chỉ muốn nói như vậy thôi ^^

Đăng nhận xét