7.12.10

Queen's December


No time for losers 'cause we are the champions of the world.
 
Khi tôi viết những dòng nhật ký này, cũng là lúc mùa đông chính thức gõ cửa. Sau những ngày dài chờ đợi trong hoang tưởng rằng mình sẽ được vỗ về và ru hời, thì giờ tôi đang ngồi đây để đọc lại một câu chuyện cũ. Một câu chuyện rất nhẹ mà có khi chẳng nhiều người nhớ tới cho dù họ đã từng đọc qua.

Lần đầu tiên biết mê mẩn một cuốn truyện tranh là năm 12 tuổi. Cuốn đầu tiên được chạm tay vào là Bảy viên ngọc rồng tập 37, và vì đó không phải là một tác phẩm mình thích nên không nhớ rõ tình tiết như thế nào. Còn câu chuyện khiến mình đôi khi vẫn nằm mơ đến hằng đêm, chính là Giai điệu cuối hè trong P.A phần thứ 17.

Nét vẽ của Akaishi đôi khi khô cứng lắm, không truyền tải hết được những xúc động trong lòng mình, không khiến nước mắt thổn thức cho nổi. Chỉ có thể nín lặng lắng nghe We are the champions, trải lòng như Shio mỗi mùa hè nhớ về Naoya, như nỗi nhớ về cậu ấy mỗi khi mở mắt tỉnh giấc, cảm nhận được mùa hè sắp tàn và bàn chân thì lành lạnh trên nền nhà ánh xanh.

Naoya mắc bệnh hiểm nghèo, lại thêm cái chết gần kề, sự sống chỉ cách đôi bước chân. Sự con trẻ, bất cần nỗi đau mà dấn thân vào tình cảm với Naoya của Shio khiến một kẻ mê muội như mình ngạc nhiên. Thực tế mà nói làm gì có ai như thế, làm gì có cô bé mười bốn tuổi nào ngang nhiên như thế. Chỉ là trên những trang giấy thôi, chỉ là hâm mộ những câu chuyện tình yêu mà thôi..

Thế rồi Naoya cũng tạm biệt mặt trời và Shio. Ngày cậu ấy ra đi là ngày cuối cùng của mùa hè, giữa những đóa hoa loa kèn trắng ngọc tinh khiết và tiếng hát trầm khàn của Freddie Mercury trong bản rock ballad We are the champions đi vào lòng người. Một bài hát rock lại phù hợp với câu chuyện này đến thế. Âm nhạc của Queen là như thế, như một làn sóng đánh động vào tận đáy lòng. Làn sóng ấy xôn xao cả đất trời, bù lại cho những khiếm khuyết thô cứng của Akaishi, khiến cho nước mắt cứ rơi cứ rơi, tưởng như trong mơ Naoya sẽ được an nghỉ, và Shio hãy bình yên đi. 

I've paid my dues time after time
I've done my sentence but committed no crime and bad mistakes
I've made a few, I've had my share of sand kicked in my face
But I've come through

We are the champions, my friends
And we'll keep on fighting till the end
We are the champions, we are the champions
No time for losers 'cause we are the champions - of the world.

Câu chuyện thứ mười bảy lặng lẽ và đầy dư vị ấy cứ vang vọng mãi. Đã mười hai năm nữa trôi qua, nhưng cảm xúc của mười hai năm trước, khi lần đầu tiên chạm tới một góc nhìn khác của thứ tình yêu tưởng niệm, giờ đây mình lại đang tưởng niệm. Mỗi mùa hè đến là một lần cảm thấy trái tim cạn kiệt, cố gắng mỗi ngày chống chọi với cái nóng, với hoa phượng, với sự rực rỡ của ánh nắng và gió biển, trong lòng không khỏi toan tính với cái chết. Và rồi, không hiểu vì sao mùa hè lại hấp dẫn đến thế ?

I've taken my bows and my curtain calls
You brought me fame and fortune and everything that goes with it
I thank you all but it's been no bed of roses
No pleasure cruise I consider it a challenge before the whole human race
And I ain't gonna lose

Vào giữa mùa hè, cậu bạn tôi quý mến ấy cũng đi xa. Bỗng nhiên tử thần hiện ra lại tự nhiên đến vậy. Cứ ngang nhiên nắm tay lấy ai đó, đặt lên một tầng mây nào đó và rồi để họ trên cao ngước xuống nhân gian này, chẳng quan tâm hạ thế có buồn phiền hay không. 

Hạ thế này buồn lắm, có biết không ?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét