4.12.10

Confession



Thỉnh thoảng, tôi đột nhiên muốn hát lên những câu hát vô nghĩa vô thức hiện lên trong tâm trí. Là bài hát nào ? Là nghe được ở đâu ? Nói lên điều gì ? Và tôi thì đang thế nào ? Tôi mất khái niệm về chính tôi trong những phút giây ấy. 


Sự bình thường của một con người ở trong xã hội này là như thế nào nhỉ ?

Ai quan tâm chứ. Hãy c thử đi, thử một lần nghêu ngao những giai điêu quen thuộc, để mặc những ái ngại và xì xầm, mặc những tiêu chuẩn người - lịch - sự, hãy cứ hát lên và hát lên..

Có thể là đoạn chorus trong OST một bộ phim quen thuộc, những chuyện tình buồn nay lại càng thêm ướt át. Mấy thứ này thì dễ nhớ hơn cả.

Cũng có thể là thứ âm nhạc không đầu không cuối, kết thức lửng lơ, mở đầu khó hiểu của các bạn Hot Potato ấy, Có ai để ý các bạn ấy hát không ? Một chút điên rồ, một chút dễ thương, một chút trầm bổng, một chút khác lạ,.. trộn lẫn với những hình ảnh phá cách và giọng ca khàn khàn đầy thu hút của Kim C, phức hợp và dễ nghiện.

Kim C - Main voice of Hot Potato - ngoài cùng bên trái, đeo kính râm.
[ Ảnh chụp cùng Seunggie và Monggie trong 1N2D]

Lẽ nhiên vì chẳng biết họ hát gì, cũng chẳng cần quan tâm. Thứ giai điệu mà mọi người có thể ngân nga trong khi lái xe, trong văn phòng làm việc khô cứng, trên chiếc giường chăn ấm đệm êm hoặc giả có khi đột nhiên sớm mai tỉnh dậy, nhảy phốc khỏi giường, vớ lấy cái Corby mà chọn đúng Confession để tự đánh thức mình, lấy đó làm động lực bắt đầu một chuỗi ngày dài, và hi vọng kết thúc một cách trôi dần đều, giống như bài hát ấy đã đi vào tâm trí ban sáng vậy, hẳn là cũng đáng để thử cho quên đi tháng ngày mông lung này này..

Rút cục cũng chả có gì cả đâu. Không âm nhạc, không sách vở, không hít thở, không gió trời tươi mát, đất trời xám xịt thiếu nắng thiếu mưa thiếu sinh khí. Chẳng thà rét căm căm một trận đi, quần áo mùa đông mình rất nhiều. Muốn quấn tròn trong chiếc áo choàng len màu cafe sữa, chui mình khúm núm kín đáo bằng chiếc khăn len đan tay vĩ đại màu xanh ghi sáng trầm lạnh, đôi chân sẽ được giữ ấm bởi đôi bốt cổ thấp đế cao. 


Sau đó, tha hồ hưởng hạnh phúc từ mùa đông. Như thế mới vui, như thế mới thích.

Thế thôi đành chờ mùa đông về..

0 nhận xét:

Đăng nhận xét