19.11.10

Take the one-way ticket



Rồi em sẽ dần quen với nỗi cô đơn này, khi em đi đến tận cùng của nó. 

Rồi em sẽ thấy, mỗi con đường trong cuộc đời đều không thẳng hàng như em vẫn hằng nghĩ, cho dù em có cố gắng bước lên phía trước thật thẳng thế nào. 

Rồi em sẽ dừng lại một cuộc sống buồn đến thế, tẻ nhạt đến thế, để khi ngoảnh đầu nhìn lại, khoảng thời gian rực rỡ ấy đã quá xa rồi, mà em chẳng thể biết em đã từng sống gần hết cuộc sống này như vậy.

Cuộc sống cứ buồn lặng thế. Đẹp như đang chết trong từng giây phút.
Mỹ từ hoa lệ, cứ như thể kết tinh của ngàn vạn giọt nước mắt. 

Chính là nó. Cuộc sống này là nước mắt, kết tinh bởi nước mắt.

Không biết từ đâu tới, rồi cuộc sống này không biết sẽ về đâu. Lặng lẽ này nối tiếp trống rỗng kia, liên tục bồi đắp, lớp này lớp khác, mỏng manh vùi lấp.

Tưởng như chính mình cũng có thể tự lụi tàn. 

Đêm này đánh rơi một nỗi buồn, giữ lại một chỗ trống thảng thốt trong lòng.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét