5.9.10

Đếm xuôi


1.
Bắt đầu một chuỗi ngày tháng vuốt ve bản thân mình trong những giờ học yên tĩnh nhưng nóng bức ở lớp. Ngày ngày trải qua 10h ở công ty và 3h trên lớp học, chưa kể ăn ngủ thì đã quá nửa thời gian của mình rồi. Biết nói sao nhỉ ? Tuy không cam tâm, những cũng chẳng có gì để mất.


2.
Sớm nay mưa không lớn lắm. Rải rác đâu đó những bóng mây khiến cơn mưa sáng dai dẳng hơn thường lệ. Cơn mưa báo hiệu một ngày oi bức rõ rệt. Tôi nhớ rất tỉ mẩn về mỗi giấc ngủ mê muội của mình, dường như không thể dừng lại được tình yêu của mình với chúng. Như một thứ thuốc gây nghiện, khiến mỗi lần đặt tấm lưng chạm giường, nhắm đôi mắt lại và nhẹ nhàng hồi tưởng tiếp diễn. Giấc mơ mộng mị có thể xua đi thực tại không mong muốn của tôi, thực vậy.


3.
Lười biếng là bệnh của mình. Sáng đi làm thường không biết bắt đầu từ đâu ? Vậy nên mỗi ngày tan làm là dọn dẹp bàn làm việc, sắp xếp công việc cần giải quyết để trước mắt, đến là có thể bắt đầu được ngay. Rất sạch sẽ. Thực ra là do quá thiếu nhiệt tình, quá lười, quá xuẩn ngốc đến nỗi để thứ gọi là tình cảm lấn át thời gian và công sức, vậy nên mới không muốn tốn sức cho những việc khác.

Chợt cảm khái thế này, rất nhiều người trong đời chỉ có 0,1% thời gian là thật sự yêu một người nào đó 100%. Tất cả đều không thể chỉ yêu một người 100% thời gian của đời mình.

Vậy nên, có người như mình là họ chỉ đang giả bộ thanh cao mà thôi.

4.
Chuyện chẳng có gì.

Mình thầm thương trộm nhớ một anh mà anh thì chả biết có thích mình như thế không. Dù sao mình cũng chả quan tâm, còn đang mải giả bộ thanh cao, tao nhã ~ Có một anh vì đồng bệnh tương lân mà cảm mến mình, mình cũng vẫn mải mê vởn vơ, chấm chơ ~ Vào những ngày đẹp giời, hai giai đều biết mình thích cafe với một bạn giai thân thiết khác ở bar quen thuộc, còn mình thì vẫn tiếp tục thẩn thơ tao nhã ~ Bỗng nhiên cùng lúc hai giai thích mình đều phản đối lối sống thanh cao của mình, không yêu mình nữa :( Thế là mình hẫng một chân, nhảy lò cò chân kia không vững vàng cho lắm. Muốn hai giai cứ mãi ngọt ngào với mình thôi, muốn khư khư giữ lấy tình yêu của mình với các anh thôi, chả muốn chia sẻ tình yêu của mình với hai anh vì chẳng biết làm thế nào cả.

Chuyện chỉ có thế, đành dừng ở đây.


5.
Thực ra, yêu hay không yêu nữa cũng chỉ là chuyện của một người. Vì sao không yêu mình nữa lại để mình biết mà vẫn phải tiếp tục tao nhã thế này nhỉ ?

Thở dài.


6.
Dằn vặt một cách ngơ ngẩn, chợt có cảm giác thèm về nhà.

Vừa đúng lúc hết giờ học.


7.
Đeo túi xách trên vai, tai nghe nhạc trên Corby, bước sải ra khỏi lớp và nghêu ngao hát trên đường về. Chợt nghĩ phải ăn thật nhiều, ngủ thật kĩ và mơ thật đẹp. Ngày hôm nay buồn chán vô ngần, chẳng muốn giấc mơ cũng trở nên nhạt nhẽo nữa.

Nửa đường, dừng xe, gọi cho cậu bạn rủ đi cafe.

Ra đến nhà cậu ấy thì tỉnh ngộ. Nhưng quá muộn, lòng lạnh nhạt kéo đến Vy's cafe duỗi chân nhâm nhi ly nâu lắc.


8.
Nói chuyện nhỏ nhẹ.


9.
Gìơ là 1h sáng. Đến ngủ cũng không nổi.


10.
Trống rỗng thật là đau khổ. Nó còn đau buồn hơn chính nỗi buồn.

Mọi người thường nói tình yêu sẽ giải quyết vấn đề của mình. Còn mình thì nói tình yêu chính là vấn đề của mình.

Giống như An Ni từng nói, yêu một người và người đó phản ứng thế nào là hai chuyện khác nhau. Quản Ngai cũng nói, tình yêu có lúc chỉ là chuyện của một người. Mình hoàn toàn bị ảnh hưởng rồi. Mình không phải vì tình yêu mà đau buồn, càng không phải vì nó mà dằn vặt. Mình đang quá yêu chính mình, đến nỗi không nỡ làm tổn thương bản thân, dù chỉ một chút. Vậy nên mới không muốn dấn thân. Nhưng con người là một thực thể yếu đuối, mình lại là một nhi nữ thường tình, không tránh khỏi những suy nghĩ tầm thường và lầm tưởng.

Vậy nên mới nói mình không cam tâm.


11.
Tình yêu chỉ đem lại trống rỗng và rỗng tuếch. Nói cho cùng, thứ có thể nuôi dưỡng bản thân là thời gian và tiền bạc, còn tình yêu thì đem chúng đi tiêu xài hoang phí.

Nói xong, thấy mình cũng đã trống rỗng từ đầu đến ngón chân rồi.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét