9.9.10

Only yesterday

Tôi muốn nói lại, tôi đã từng viết như thế này.
Hôm nay, muốn một lần nữa nhìn lại chính mình, rất gần đây thôi.

*****************************************




Cậu đã từng luôn bên tôi, đúng thế phải không ?

Tần suất ngày càng nhiều cho những mỏi mệt gần đây của tôi. Nó không hẳn phải nằm bẹp giường, hoặc là uống thật nhiều thuốc để chìm đắm căn bệnh. Cái sự hiện diện mỗi ngày và khắc khoải, như thể tôi chỉ còn nước ngồi im một chỗ rồi vùi mặt mà ướt át. Những rõ ràng, khi tôi đã hai mươi ba tuổi, đi làm ổn định được một năm và có một khối lượng công việc cần phải hoàn thành mỗi ngày, tôi không dễ dàng gì tự nghỉ phép như thế.

Đã từ lâu, nước mắt trở nên lãnh đạm biết bao. Nó không còn là thứ nước thần diệu có thể xoa dịu mọi nỗi đau buồn, để có thể làm tan chảy những vết xước xát và làm mờ chúng đi. Năm năm qua giống như một giấc mộng, khi mà tất thảy những gì tôi trải qua, tôi đau khổ, tôi vui mừng, hỉ nộ ái ố đều thể hiện rõ nét, nay trở nên trống không và rỗng tuếch.

Tôi đã từng nói, nỗi buồn không làm bản thân tôi đau khổ nhiều như sự trống rỗng ấy.

Viết blog, giống như đem nỗi đau buồn của mình ra mà nhai lại, gặm nhấm trong sự tủi hờn. Tôi đã viết thật nhiều, dành rất nhiều thời gian để day đi day lại chúng mà chẳng hề nhận ra sự lãng phí đó nên học tập thật nhiều, nên ăn thêm một chút, nên dành tất cả chúng cho gia đình và người thân. Bởi vì, có một sự thật là những điều đó mới là những thứ luôn ở bên tôi và mãi mãi ở bên tôi. Lãng phí cho tình yêu xa xôi, lãng phí cho những mối quan hệ mờ ảo, dù rằng với cuộc sống tôi, đó là phần không thể thiếu. Tôi hóa ra đã từng tàn nhẫn với bản thân như vậy, xin lỗi nhiều..


Tình yêu, giống như một phép màu, mà phép màu này có thể xảy ra ở bất cứ đâu trên thế giới này. Có lẽ một ngày nào đó tôi cũng chạm tay vào được. Bất cứ điều gì đã và đang xảy đến với tôi ở hiện tại này với bất cứ một người khác phái nào, đều không phải tình yêu. Những người bạn, những người ơn, những kẻ vô vị, những con người không bao giờ tồn tại trong tâm trí... tất cả đều có vị trí của mình. Đâu thể cứ là tình yêu giữa hai người khác phái.

Tôi cũng đã có những mối quan hệ tuyệt vời, dù nó vẫn tiếp tục phát triển hay đã kết thúc. Những người đã cứu vớt một phần trong tôi, người đã bỏ đi, những người đã ở bên tôi khi yếu đuối, người vẫn ngày ngày nồng nhiệt và lạnh nhạt khó hiểu, người luôn mang đến bình yên cho tôi, người tôi yêu quý những tưởng đã có thể là của riêng mình... Điều này quá thật là quá sức chịu đựng mà tôi có thể nghĩ ra được năm năm trước. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn tồn tại nơi đây, cùng với họ và mang trong mình những tình cảm tươi mới như thuở ban sơ.

Tôi trân trọng nhiều lắm, vậy nên tôi sẽ không hối tiếc bất kì một điều gì để có họ ở bên mình.


.... Tôi đã để cậu ra đi rồi, tôi nhớ rất chân thành điều đó. Tôi đã để cậu ra đi mãi mãi, tôi sẽ không lưu giữ cậu bên mình mỗi mùa hè nữa.
Nhưng cậu yêu quý, mùa hè này tôi lại nghĩ về cậu.


Cậu à, chỉ tại hoa phượng đỏ mà thôi..

*****************************************


Rất nhiều lần, mình đã nói mình muốn khóc một lần cho thỏa để rồi chấn dứt mọi thứ thật êm xuôi.

Rất nhiều lần không đạt được ý nguyện.


Bởi vì, cho đến tận cùng, mình nhớ cậu lắm cậu à. Mình rất nhớ cậu.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét