13.9.10

Hướng dương không thấy Mặt trời


Con người không sợ mất hết tất cả, chỉ sợ sự tàn khuyết, sợ không trọn vẹn.



Ngồi trên lớp, mất 5 ngày để đọc xong Bên cạnh thiên đường của Quản Ngai. Kết thúc giống như một giấc mộng phũ phàng, như một quả bong bóng chứa đầy nước, bỗng nhiên vỡ tan trước mắt ta. Phũ phàng là bởi vì giấc mộng ấy dù có gian truân, đau đớn, khổ cùng, dù có thiêu đốt tuổi trẻ, sức sống và lý trí, thì cũng đã có lúc đắm chìm trong những hạnh phúc dịu dàng mà thiết tha. Vậy mà ta phải tỉnh giấc, vậy mà phải mở mắt đối diện với hiện thực rằng cuộc đời vốn không thăng trầm như mộng, vì vậy mà chẳng có thứ gọi là tình yêu cũng như đau khổ. Chẳng có gì hết, chỉ còn một tình yêu không còn là tình yêu nữa.

Rất buồn.

Vậy nên, Quản Ngai mới muốn nói, "tôi nhắm mắt lại, hi vọng có thể trở về với mộng..."

Vậy nên, sau khi gấp cuốn sách này lại, trong lòng cảm khái mà ước vọng, mới muốn dù chỉ một chút thay đổi cuộc sống hiện tại của mình, biến nó trở nên thanh tân mới mẻ. Để dù trong hiện thực hay giấc mộng, tôi vẫn sống cuộc sống không hối hậnvà tuyệt vọng, vô phương cứu chữa. Cần phải tròn vạnh như mặt trăng đêm rằm vậy, nhất định phải sáng choang, không tì vết của nuối tiếc ở đó.


Thế này nhỉ

Thứ nhất, dù chưa từng hứng thú gì với bất cứ công việc nào, tôi bỗng trở nên chán nản với công việc hiện tại của mình, và đang rất muốn thay đổi nghành học, dù đã đến năm cuối và ổn định việc làm rồi. Hoàn toàn chưa có giải pháp cho bản thân. Bốn năm trước đã từng có ý định bỏ cuộc, những rồi lại tặc lưỡi. Bây giờ biết từ đâu mà đi đây ?

Rồi sau đó, tôi nghĩ mình phải đặt mục tiêu là tiền. Trải qua mọi thứ, nó không phải là thứ trọng điểm, nhưng nó quyết định hướng đi xa hay gần.

Tôi muốn đến một đất nước cách nơi tôi sống 6h ngồi trên máy bay. Để tim ra chân lý của mình, hoặc cũng có thể để chấm dứt chúng.

Sau khi trở về, hoặc là rạng rỡ hơn Mặt Trời, hoặc là kết thúc cùng Mặt Trời.

Cứ như vậy.

Cứ như thế.






Cuộc đời được lên lịch như thế này, nếu có thể hiện thực hóa được, tôi có chết cũng cảm thấy hối tiếc vì đã sống lâu đến vậy.


0 nhận xét:

Đăng nhận xét