21.9.10

Cuốn sách và một tách trà chanh


Trước đây tôi đã từng nói

Em sẽ sống thật lâu và thật hạnh phúc

Có điều, những cảm giác khi đó hoàn toàn mơ hồ về thứ gọi là hạnh phúc, cứ luôn cho rằng hạnh phúc là sự vui vẻ nhất thiết phải đi kèm với tiếng cười. Trong những phút giây thoải mái đó thì vẫn còn đấy sự nghi hoặc chính mình, rằng "bao lâu nữa mọi chuyện kết thúc..?"

Sự thực là, trải qua những khoảng thời gian khó khăn của bản thân, luôn đau khổ bi ai, than thân trách phận khôn nhường. Rồi một ngày, vì không chịu đựng nổi nữa, vì đã bấu víu quá lâu vào những giấc mơ, vào anh ấy, vào bạn bè, vào gia đình bé nhỏ, vào những người thân đã luôn ở bên cạnh mình vô điều kiện, vì thế nên mới muốn thẳng lưng lên mà mỉm cười thật tươi tắn. Phải học cách sống sao cho khi nghoảnh đầu nhìn lại, nhất thiết phải là một con đường đầy ánh sáng, và tiến lên một phía trước cũng tràn ngập ánh sáng. Như thế có làm được hay không lại là chuyện còn dài mãi, nhưng trong suy nghĩ thì cũng chính là thay đổi bản thân rồi.

Lúc đó, cảm giác về hạnh phúc thật mơ hồ. Lúc đó, mơ màng có thể nhìn thấy được, tuy rằng không thể nắm bắt được. Nhưng trong lòng có niềm tin rất kiên định. Đến bây giờ lòng tin đó vẫn vẹn nguyên.


Hạnh phúc, có lẽ là khi mẹ đi làm về, khi thì mang theo trái táo, trái đào, khi thì mang theo bát cháo gà thơm phức, khi thì bưng tách cacao nóng cho mình.

Hạnh phúc, có lẽ là lúc đi học về tối trời, hẹn bố đi ăn nơi quán quen, gọi món bò xào, bố thì không ăn dưa còn mình thì thật nhiều rau. Ăn xong, ôm lấy dáng hình gầy gò của bố, ngả lưng để bố đèo về.

Hạnh phúc, là khi hứng lên, gọi điện cho em trai, nói chuyện trên giời dưới biển với những cách gọi chỉ riêng hai chị em mà thôi, Cún vẫy đuôi ah ~

Hạnh phúc, là khi rảnh rỗi đi chợ mỗi sáng mỗi chiều, mua được nhưng thức ăn tươi ngon, chỉ nghĩ đến những món ăn mình sẽ chế biến, trong lòng rất ấm áp.

Hạnh phúc, có thể cũng chính là những tiếng cười vui vẻ, cũng có thể là những khoảnh khắc im lặng bên bờ biển với ly trà đá, hay ly nâu lắc với anh, với bạn. Cảm giác thời gian dịu ngọt và bình yên làm sao..

Hạnh phúc, có thể là khi nghĩ đến người xa xôi cách biệt không gian và thời gian, nhớ những nụ cười mang đến hạnh phúc. Nỗi nhớ làm day dứt đến không ngờ, để rồi tất cả chỉ còn là những hình dung về nhau. Rất buồn, cũng rất lưu luyến, nhưng không có cách nào khác. Thời gian thực sự đã nhấn chìm khoảng cách, và cũng nhấn chìm luôn tình yêu đó.

Có thể là hạnh phúc, khi ở bên một người mình yêu nhưng không thể yêu mình không ?

Hay sẽ là hạnh phúc, khi ở bên một người yêu mình rất nhiều nhưng mãi không thể toàn tâm toàn ý với người đó ?

Hạnh phúc, có lẽ là một kiểu nương tựa lẫn nhau.



Từ đó mà nói, tôi chỉ cần không làm ra vẻ nữa, chỉ cần cứ ở đây, với những thứ này, ngày ngày tìm kiếm và tạo niềm vui, ngày ngày tháng tháng bước chân vững chãi với thời gian, lúc chán thì dừng chân và chờ đợi.. rất có thể cuộc sống sẽ dài, hoặc sẽ ngắn, hoặc vừa dài vừa ngắn. Nhưng nhất thiết phải là một cuộc sống có tiếng cười, có nỗi nhớ và có hạnh phúc, giống như thiên đường chính là chiếc giường chăn ấm đệm êm kia ngày ngày gắn bó không rời. Chính là một thiên đường nhỏ vậy.

Luôn hiện diện như vậy đấy thôi.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét