5.9.11

Swing girls



Chiêm ngưỡng một tình yêu đẹp cũng thật buồn, vì mình không nằm trong quả bong bóng màu hồng đó. Tình yêu vốn là điều không hoàn hảo, con người tạo ra nó cũng không hoàn hảo. Vì chúng ta đều thiếu một thứ gì đó, nên chúng ta mới cần có nhau. Điều thật đơn giản mà dễ hiểu thế này, đến bây giờ hai mươi mấy năm mới biết.

Có điều, thế giới hơn tám tỉ người này phải gặp nhau, bước qua nhau bao nhiêu lần để thấy được nhau, cùng nắm tay trong hòa hợp? Tôi thấy mình không đủ niềm tin để tạo nên một quả bóng hồng. Chúng ta cứ mãi lang thang đi tìm những điều xa xôi vạn dặm, nhưng hóa ra thế giới này nhỏ bé đến thế. Yêu thương bé nhỏ gần gũi bình dị đến thế, ẩn hiện trong tầm tay với.

Con người, vị kỉ thường nhiều hơn vị tha. Trải qua ngàn đời này cũng vấn chẳng thay đổi. Thứ tình yêu mù quáng ít nhiều trở nên quý hiếm rồ dại. Không có nhiều người lý trí chọn nó. Nhưng số còn lại, họ hài lòng đến mê dại. Tôi nghiễm nhiên trở thành phần còn lại của thế giới này không tin vào tình yêu. Chỉ vì ngây dại ngỡ mình sẽ có được tình yêu hoàn hảo nguyên vẹn.

Tôi sợ nhất mình lúc trống rỗng. Tôi ở trong chiếp hộp đó quá lâu, đến mức thấy mình dần mất đi những xúc cảm thường thức nhất. Tôi không cách gì cảm nhận được chân thành của người khác, chỉ ngây ngốc thừa nhận chính mình. Nhưng tôi tôi còn sợ Nỗi nhớ hơn cả. Trống rỗng hoang hoải đã trở thành hơi thở trong tôi, còn Nỗi nhớ khiến ngưng thở. Tôi sợ lắm mỗi đêm thức giấc, bóng tối bao trùm tĩnh lặng biết bao. Điều mong mỏi nhất lại khiến mình đau lòng nhất. 

Trong lòng tôi có một cái hố không đáy, mãi không bao giờ lấp đầy. Trong tim tôi có một nỗi nhớ không tên, mài không bao giờ đầy, và cũng sẽ chẳng vơi. Có người đã xuất hiện và lặng lẽ rời khỏi tim tôi. Vì sự xuất hiện của người đó, tôi mới biết, hóa ra cô đơn lớn dường nào.

Nhưng, chúng ta đã không có đường lui nữa rồi. Bong bóng yêu thương đã vỡ rồi. Tình cảm đã mất rồi. Người cũng không ở bên nữa.
Khoảng cách là một thứ hình ảnh mờ nhạt mà tâm trí vốn không từng để ý đến. Nhưng người ta không dùng thực thể tay chân để cầm, nắm, níu, với mà bước qua chúng được. Từ tâm tưởng đến suy nghĩ, chúng ta ép mình phải hiện thực hóa tình yêu, thực ra, mọi việc đơn giản như nó vốn có.

Nếu không có ánh sáng, làm sao tôi biết bóng tối vô cùng đến thế này?


Tôi lại trở về đúng nghĩa trái tim tôi, ngôn từ vụn vỡ cả rồi.

Để tôi lại đây với yên ổn này nhé.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét