19.9.11

Gave it all away



Bạn tôi khóc. Tôi rất đau lòng. Nhưng đau lòng hơn cả là tôi không có mặt ở bên cô ấy, nằm lấy bàn tay ấy, làm bờ vai cho cô ấy, hoặc ít nhất cũng có thể cùng cô ấy ở một nơi mà chúng tôi có thể chạy trốn được nhân gian này.

Tình cảm đến và đi là việc khắc cốt ghi tâm. Bạn đem chính mình trân trọng một con người khác, lâu dài sẽ nâng niu cả người thân của người đó, bạn bè người đó. Những yêu thương đó khi quyết định từ bỏ đi, sẽ còn lại gì trong tim này?

Chỉ còn lại những vết sẹo.

Tôi buồn, vì bạn tôi buồn. Tôi đau lòng, vì tôi cũng đang tuyệt vọng. Vốn dĩ chúng ta trao đi một tình cảm không phải đơn thuần để nhận lấy một tình cảm đối đáp tương xứng. Nhưng chúng ta đều là những thực thể bình thường, trao đi để mong nhận lại, tham lam không chịu thừa nhận rằng đôi khi chúng ta không có được may mắn như thế. Chính vì vậy, chúng ta ngồi đây, giờ này, chỉ để thấy mình tuyệt vọng.

Yêu một người hay không yêu người ta nữa vốn chỉ là chuyện của riêng chúng ta, không liên quan đến đối phương. Yêu một người chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, một bàn tay và bờ vai, hoặc một hơi ấm yên bình ấy. Thế nhưng, để từ bỏ một tình yêu phải cần biết bao nhiêu can đảm và thời gian. Tôi không biết, bạn tôi cũng không biết cho nổi. Chỉ có thể trải qua thời gian này trong nức nở và im lặng thổn thức.

Bao thề non hẹn biển, bao mong ước xa xôi, bao thiết tha nồng ấm, bỗng nhiên một ngày chúng ta bước qua nhau rồi, chẳng còn lại gì ở bên nữa. Rất đau lòng.

Tôi ôm cô ấy, từ thành phố cách 3h bay này, chi hi vọng một điều rằng, chúng ta sẽ đứng lên từ vết thương vĩnh viễn này, để nó trở thành quá khứ của ngày mai và những ngày tiếp theo sau đó. 

Chúng ta không thể đem cả đời để đau khổ, chỉ có thể mỉm cười, như một thiên thần.

Bạn tôi, cô ấy nhất định là một thiên thần. Cô ấy là một thiên thần với nụ cười rạng rỡ hơn bất cứ ai.



0 nhận xét:

Đăng nhận xét