26.9.11

Not be back.

Tôi bây giờ không muốn đối mặt với ai. Ngôn từ trở nên thừa thãi và nhạt nhẽo như vậy, không đem lòng yêu thương ai được.

Tôi đi làm đều không vui. Trước đây tôi không thế. Buổi sáng trở mình đúng giờ, đến đó với tâm trạng có việc để làm, có lý do để hít thở. Trở về dù sớm hay muộn cũng nhẹ nhõm, không thừa nhận những mối quan hệ công việc, không đem công việc theo về nhà. Bây giờ, bực dọc thường bám chân tôi ở bất cứ đâu.

Tôi nghĩ, đáy sâu hẳn đã là quá sức rồi. Tôi không còn nghĩ đến giới hạn của trống rỗng nữa. Lời nói của tôi không vọng tới nơi, đã không cần phải thốt lên nữa.

Tôi nghĩ đến cuộc sống mình. Khi người ra 25 tuổi, có rất nhiều thứ để bắt đầu và tiếp tục. Còn tôi 25 tuổi, tôi buông tay đánh mất tất cả.

Tôi có ổn không? Không một chút nào, tôi chỉ đang cố gắng giữ mình yên tĩnh.

Khi mọi thứ quay trở về vị trí cũ, tôi sẽ không còn ở đây nữa.

Tôi đã biết cuộc đời mình rồi. Đến bây giờ tôi đã hiểu rồi.

Không thể quay lại, cũng không thể bước tiếp.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét