11.9.11

Mưa hoa lệ và đêm bình yên


Như mình vẫn nói, mình yêu mưa đến tha thiết đi thôi. Điều nhẹ nhàng nhất trong cuộc sống này chính là trải qua những khô khan nóng ẩm hay xước xát bi ai, những điều mà chúng ta không thể tránh được trong cuộc sống mình, thì những giọt mưa ấy sẽ thấm ướt và rửa trôi mọi thứ. Mình thích những giọt nước mưa từ lẽ đó.

Cuộc sống này thì có gì thú vị chứ? Chẳng có gì là bất biến cả. Tình cảm cũng giống như trò chơi, hết rồi thì đổi trò, thậm chí đổi bạn chơi. Người ta đã không còn tin vào một tình yêu tha thiết vẹn toàn, càng không tin có người bạn chơi trung thành. Cái mà chúng ta nhận được từ thế giới này không hơn một sự may mắn. Lòng trung thành của chúng ta sẽ biến mất trong kiếp này. Và tình yêu mà chúng ta nhận được, phải chăng chỉ không hơn một sự may mắn.

Nếu thế, mình hẳn là kẻ chậm chân với may mắn rồi.


Khi mình ngồi đây giờ này, mình dễ chịu nhiều. Trải qua một tuần mưa ngọt ngào như vậy, bản thân như được cởi bỏ và gột rửa. Chuyện gì qua là đã qua, chúng ta không thể níu tay với lại được nữa. Ngôn từ như gió thổi giông bão, cuốn chúng ta đi xa vạn dặm. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là đứng vững xuôi theo chiều gió ấy. Lặng lẽ và tôn nghiêm. Chấp nhận và hy sinh.

Cảm thấy trong lòng mình đã yên ấm, sau cơn bão lại vỗ sóng nhẹ nhàng. Những dấu vết của ngày hôm qua trở nên xưa cũ mài mòn. Mình an lòng rồi. Vứt bỏ đi vị kỷ bản thân, nhìn thấy một điều rõ ràng rằng chúng ta đều ổn sau khi vấp ngã. Dù cách này hay cách khác, dù đau buồn này hơn u uất khác. Đó là câu trả lời mình đã mong mỏi bao lâu nay, hi vọng có được sự an lòng. Để có thể chấm dứt mọi thứ.

Đêm nay thật bình yên. Có nhìn thấy nhau cũng vẫn lựa chọn im lặng. Chỉ cần im lặng cũng đủ hiểu nhau rồi.

Chúng ta đã dừng bước rồi. 

Và cuộc sống vẫn thế, chỉ thiếu đi một hình dung mà thôi.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét