24.2.11

Full time


Tôi nhớ có một câu nói, đại loại thế này:


Con người thường vô cảm với con người. 
Có bao nhiêu người dành thời gian khám phá kẻ khác ?

 [trích Mưu phản - Sơn Táp]


Còn giờ, tôi chỉ thấy rằng, con người tôi vô cảm với chính những gì không liên quan đến mình. Tôi chẳng nghĩ gì cho ai khác, đôi khi chẳng biết làm thế nào để biểu đạt. Tất cả những gì tôi đã làm chỉ là nghĩ về họ trong im lặng. Tôi chẳng biết làm gì nữa. Câm lặng cho đến cuối cùng. 

Tự hỏi mình, đến khi nào tôi mới dành đủ niềm tin cho người khác ?


Tôi không biết. Đôi khi tôi không thể hiểu được chính mình. 

Không hiểu nổi. Không muốn hiểu. Hoàn toàn không muốn. Những lúc như thế này, tôi không biết làm gì, càng rụt rè với kẻ khác. 

Vậy nên, tôi xin lỗi. Tôi chẳng biết làm thế nào..


Tôi cũng không hiểu bản thân mình lúc này nữa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét