1.3.11

Những ngày tháng cùng tận

 
Cho đến khi nội mất, tôi vẫn còn là một đứa trẻ đã lớn nhưng đầu óc nhỏ dại. Từ sâu thẳm trong trái tim, tôi biết mình đã không có đường lùi về quá khứ. Những ngày nội ở ngôi nhà này vốn không nhiều, nhưng vẫn luôn bị quấy quả bởi những lời chì chiết, quát mắng, chửi bới của người lớn trong gia đình này. Rồi nội lại trở về nơi vùng quê đầy nắng và bụi gió kia, chỉ vì không muốn trở thành lý do cho sự tan vỡ vốn đã như tấm màng mong manh trước gió.

Nhưng thời gian chẳng lòng lành, vẫn cay nghiệt mang nội đi xa rất xa. Thời gian trôi đi thật lâu, rồi năm một năm hai, giờ quay đầu nhìn lại, nội và cháu đã hai cõi hai nơi, âm dương cách biệt khôn cùng. Ngày nội mất, cháu ngủ mênh mang trên chiếc giường một mét chen chúc bốn người. Cái nóng hòa lẫn với nỗi lo sợ phập phồng giấc ngủ, chỉ sợ một lúc đắm chìm sẽ buông tay vĩnh viễn. Cháu đã rất sợ, nội à.

Hôm nay trở về quê mình, cháu thú nhận rằng cháu đã rời nơi đây rất lâu rồi mà không nghĩ đến. Mất quê gốc rồi, đã chẳng còn thiết đến họ hàng quê hương nữa.. Sao cũng được, từ ngày nội mất, những lời chì chiết trách mắng đã chẳng còn liên quan gì đến cháu gái nội nữa. Người có thể trách móc cháu trẻ con dại dột chỉ có thể là nội mà thôi. Cháu chỉ muốn tận mặt, tận tai nghe điều đó từ bà nội của chính cháu mà thôi.

Đã nửa năm rồi, họ đã chấm dứt những day dứt cũ xưa, nội có biết không ? Giờ còn cháu nơi này trong căn nhà ba tầng trống vắng này, cố gắng dặn lòng rằng ấm áp rồi sẽ đến ngay thôi, nội có hay không ? Nội có biết gia đình rồi sẽ trở nên bị lãng quên như đã xảy ra từ rất lâu rồi như thế này hay chăng ?

Hôm nay trở về từ nhiều năm trước, chỉ chóng vánh trong ba giờ đồng hồ mà thôi, nhưng trong lòng đã vơi đi ít nhiều. Gia đình sẽ bao bọc gia đình nhỏ tan vỡ kia, sẽ vẫn mãi là tình yêu quê cha đất tổ, sẽ vĩnh viễn là mảnh đất quê nội thân thương. 

Sẽ trân trọng và yêu thương nhiều như có thể, để mãi mãi mang một tấm lòng xưa cũ trở lại trong tim, nội à..

0 nhận xét:

Đăng nhận xét