14.3.11

Fisrt


Những ngày này, sự thảnh thơi trong lòng dường như đang tràn đầy, sóng sánh bên những an nguy chẳng có nhu cầu cần được biết đến của cuộc sống này.

Những ngày này, tôi chỉ cảm thấy mình đang dần biến thành nhàm chán.

Có điều, cảm giác phần lớn đều mang tính vị kỷ như vậy, tránh sao cho khỏi điều phiền muộn từ kẻ rảnh rỗi này. Chợt nhớ đến những thói quen từ rất lâu rồi không chạm tay đến nữa. Như mỗi buổi sáng dậy sớm hơn chút, hoặc thảng dậy thật sớm, từ tốn tìm đến bến cảng xưa cũ đã gãy đầu cầu, nhìn lên bầu trời hửng đông dần rực rỡ trong ánh sáng, hít lấy hít để lớp sương mờ cuối cùng của buổi sáng hè đang tan biến. Hay như nhón chân nhẹ nhàng sang phòng mẹ, lặng nhìn gương mặt ấy trong những phút giây tưởng chừng vô tận, rồi sẽ thèm một chút ấm áp cùng mẹ dưới làn chăn ấm ấy biết bao. Mình biết cuộc đời này bất công thế nào, nhưng sẽ mãi mãi chẳng thể nào bù đắp lại đầy đủ cho mẹ cho nổi.

Đôi khi trong dịu dàng, vòng tay ôm lấy mẹ như một đứa trẻ năm tuổi cần được vỗ về, như để minh chứng một tình yêu vĩnh viễn và bất diệt sẽ mãi ở bên cạnh mình, cho dù bản thân đã trải qua tuổi số 5 đó năm lần rồi. Đôi khi trong nhung nhớ, mỗi sáng thức dậy mẹ sẽ đến bên mình, đặt bàn tay thô ráp nhưng đã trở nên đáng mến thương ấy tự lúc nào lên mái tóc mình, vuốt ve nó cho đến tận chân tóc, nhẹ nhàng đánh thức mình dậy cho buổi sáng kịp giờ làm.

Rất nhiều khi, những việc đơn giản ấy, tự mình trải nghiệm lấy cũng có cám giác trẻ con nhưng đáng quý thật sự. Rồi sẽ lại tỏ ra là cô bé năm tuổi trong mắt bố mẹ và đứa em trai nhỏ. Thời gian cứ thế trôi qua, tuy dông dài nhưng chẳng mấy khi thay đổi. Những điều phù phiếm rồi sẽ bay biến, những gì ở lại và những thứ đã ra đi, gặp gỡ và từ biệt, đôi khi còn không có lấy được lời chia tay cho trọn. Nhưng điều đó cũng trở nên không cần hoàn thiện như dấu chấm câu trong một câu văn nữa, vì có thể một ngày nào đó, câu chuyện sẽ lại được tiếp tục, hoặc là vĩnh viễn dừng lại không hồi kết.

Cuộc dạo chơi với những con chữ đã dừng lại rồi.

Và em trở về ban sơ của cuộc sống mình.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét