20.3.11

Coffee afternoon

Một ngày chủ nhật yên ả và nhẹ nhàng sau khi đã đi cafe chiều với em trai. Nhìn nó hút thuốc lá, trong lòng cũng thấy bình ổn cả. Nghĩa là, có thể trước đây mình cực kì khó chịu với điều đó, nhất là em trai mình. Giờ đây, buổi chiều này, nhìn nó hút thuốc trong một quán cafe bình thường lề đường, hai chị em nói chuyện thật thư thả và thoải mái. Mình cũng có thể niệm tình bỏ qua một lần. 

Những chuyện được nói đến rất nhiều, tất nhiên chủ đề chính vẫn là gia đình. Hóa ra em trai và mình cũng là những đứa trẻ ngoan và biết điều. Hóa ra chúng ta đã lớn lên không tồi. Hóa ra chị em mình đều ổn. Hóa ra, sau mọi chuyện cuộc sống vẫn tiếp diễn. Và hóa ra, lựa chọn cuộc sống ra sao đều do chúng ta, em nhỉ.

Đột nhiên, chị hiểu rằng chị chẳng thể nào dựa dẫm gia đình mãi được. Chị phải thay đổi rồi, phải lớn lên và nhận thức mình đang ở đâu, ở khoảng nào trong 70 năm tuổi trung bình của loài người này. Và, em cũng thế.

Có lẽ đôi khi cũng mang đến phiền toái, khi mà sự bướng bỉnh vẫn chưa hết. Đôi khi em cũng sẽ thấy chán nản, hoặc giả dụ chúng ta đều không ổn. Đôi khi mâu thuẫn, đôi khi buông xuôi nữa. Nhưng đến cuối cùng em cũng chỉ có từng ấy năm tháng và thời gian để tồn tại, chúng ta phải làm gì để có thể như buổi chiều nay, cafe trong bình yên. Chị và em. Và cafe.

Em này, chị thích buổi chiều nay của chúng ta. 

Chị thích buổi sáng nay đi chợ mua sắm cho 1 một bộ vía thật đẹp theo ý chị, còn em thì vui vẻ mặc nó. Vì em biết chị hiểu em muốn gì. Sau rồi đi thăm hai bác, thưởng thức một bữa no nê ở nơi có thể đón tiếp chúng ta trong vui vẻ hòa nhã như thế. Hai bắc thật tuyệt, họ hàng ấm áp như thế thật tuyệt. Chị và em cùng đi mua khuyên tai bạc đôi, rồi đi cafe chiều. Và nói chung như hai người bạn. Chị thích em như thế, một người có thể tâm sự vào một buổi chiều không có nắng, và thời tiết thì se se lạnh bên cốc cafe lắc.

Chị không biết mọi chuyện rồi sẽ đi đến đâu. Nhưng chị hi vọng mọi thứ quanh chúng ta đều ổn. Em sẽ lớn lên theo cách em muốn, tự chủ và chín chắn. Còn chị, sẽ vẫn cứ đi tìm câu trả lời của mình.

Chỉ là, cảm ơn em chiều nay. Vì cốc cafe, và sự yên bình trong màu nâu không nắng đó.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét