29.3.11

Ngoan, yêu em


Đáng lẽ ra, người ta cần phải có những phút giây im lặng trong cuộc đời mình. Tối nay chính là phải như vậy.


Không sai. Là tôi thực lòng muốn biết, rút cuộc thì cô đơn lớn đến chừng nào ? 


Tối muốn biết vì sao nó cứ mỗi ngày một lớn dần, như cái hố không đáy, thả rơi một viễn đá mãi không vọng về thanh âm. Tôi muốn biết vì sao không thể lấp đầy cho nổi ? 


Cho dù tôi có đem hết sức lực của mình, kiên trì giữ lấy nguyên tắc nhất quán của bản thân, từ chối mọi tấm thịnh tình thế gian cũng tuyệt đối không thể gây tổn thương chính mình. Cho dù có mất bao đêm ưu lo, bao nhiêu bình minh hỗn mang cũng không thể đem lại một chút an tâm thoát khỏi phiền muộn. Cho dù tôi có khóc bao nhiêu lít nước mắt, bao nhiêu cái nuốt nghẹn không trôi, vẫn không thể mang về một chút an ủi hài lòng. 


Rút cục thì, tôi đem cả cuộc sống hiện tại của mình ra đánh cược, nỗi cô đơn đó sẽ lớn đến dường nào chứ ?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét