12.11.11

Unbreak my heart more..

Tôi rất buồn. Nỗi trống rỗng như tận cùng đáy trái tim này.

Tôi đã từ chối tình yêu rồi, từ chối gia đình rồi, từ chối bạn bè rồi, và tôi từ chối cả cuộc đời mình 25 năm trước nữa. Tôi chẳng có gì còn lại bên mình nữa rồi. Tôi chỉ muốn ngồi nơi đây, khóc lóc và im lặng, như một người đã chết, nghiền ngẫm những thù hằn và hối tiếc.

Bạn sẽ không thể nào biết tôi đã hối tiếc cuộc đời mình như thế nào. Tôi chỉ muốn khóc và được khóc. Nhưng tất cả những gì tôi làm được bây giờ chỉ là lặng lẽ một góc khuất và tự ru mình. Cuộc sống của tôi tại sao lại trở nên như thế này, tôi đâu biết được? Tôi cũng tuyệt vọng rồi. Biết không, tôi tuyệt vọng lắm rồi. Tôi nghĩ cuộc sống tôi thế là chấm dứt rồi. Tôi đã có câu trả lời quan trọng nhất trong đời mình, tôi không luyến tiếc gì nữa.

Nghĩa là, tôi có thể chết bất kì lúc nào.

Thậm chí, tôi sống không bằng cái chết. Thà chúng ta chết đi, chúng sẽ sẽ được giải phóng với tự do, và tôi sẽ không cần phải nghĩ gì nhiều nữa. Sẽ không có dằn vặt, đau buồn, sẽ không có nước mắt đi kèm với nỗi đau, và Hạnh phúc với Hi vọng thì đi chơi với nhau mất, không trở về nữa. Chúng bỏ đi rồi, và tôi đã khóa trái cửa. Tôi ổn hay không ổn đã trở nên không quan trọng nữa, dù sao tôi cũng sẽ được giải thoát. Tôi cần được ra khỏi nơi chật chội tối tăm này, nước mắt tôi không ngừng rơi đựơc. Tôi khóc không thành tiếng. Tôi không chịu nổi chính mình thời gian này bi thương và đau khổ. Tôi muốn chết đi cho rồi.

Nếu không, tôi sẽ phát điên mất.

Tha cho tôi, tôi sẽ phát điên mất.

Tôi phải khóc ở đâu giữa những dằn vặt này? Tôi phải chết khi nào mới có thể chấm dứt tất cả ám ảnh này? Tôi phải làm sao để đòi lại cuộc đời tôi, hoặc kết thúc nó trong hiện thực này? Tôi phải làm sao đây?

Tôi chỉ muốn chấm dứt cho rồi. Tôi điên mất.

Thực sự điên mất.







0 nhận xét:

Đăng nhận xét