3.7.11

Những giấc mơ trong chiếc hộp vuông



Có một điều kì lạ rằng, khi cắt tóc đi tôi rất thích khóc. 

Nước mắt rơi xuống như giọt mưa mùa hạ, nồng nhiệt và sâu nặng. Giọt mưa ướt thẫm áo tôi, lăn dài theo lòng bàn tay mà không cách chi ngưng lại. Tổn thương lòng tôi, xước xát tôn nghiêm tôi. Chỉ còn lại vệt nước mắt khô héo vô tận.

Tôi không buồn, tôi chỉ muốn khóc. Nước mắt thần diệu đem nỗi tuyệt vọng sang ngang. Ngồi bên bờ biển, tôi thấy bầu trời trải dài mênh mông, chạm đến chân trời là bờ vịnh xanh thẫm. Bầu trời rộng lớn phía trên đại dương, sắc xanh lam sáng  phản chiếu trong màu xanh đại dương. Đôi cơn gió nhỏ gợn nhẹ mái tóc ngắn của tôi, thướt tha theo chiều lá cuốn. Vạt nắng cuối ngày nhuộm vàng màu tóc tôi, lấp loáng ánh sáng hắt lên từ tòa nhà phủ đầy cửa kính bên kia quốc lộ. Và khi chớp mắt quay đi, tôi thấy mình thực bé nhỏ, nước mắt rơi đầy lòng bàn tay, không sao đong đếm cho nổi. Đứng giữa bầu trời này, tôi thực rất cô đơn.

Tôi nguyện chấp nhận mình ích kỷ và tôn nghiêm. Cắt đi mái tóc, lòng tôi đã không còn lưu luyến. Tôi chưa níu tay đã từ bỏ rồi. Tôi chưa sở hữu đã buông tay rồi. Tôi chưa hành động đã thấy lỗi lầm mình rồi. Tôi chưa hề được yêu, đã vội vàng sơ ý đánh mất chúng rồi. Chúng ta sẽ không bao giờ có thể quay lại được nữa. 

Có đôi khi, trong giấc mộng hoang hoải, tôi mong chờ lắm một cái ôm khẽ, đủ để giấc mộng mị an lành, bình yên. Tôi sợ lắm tôi ngày xưa ấy. Tôi sợ lắm những ngày không mưa, nước mắt không biết tìm về đâu. Lấy ai để lau chúng đi, để dây dưa một câu chuyện cười nhỏ nhẹ, xua tan màu nắng gắt gao trong lòng này. Lòng này không yên bình, chỉ cần rung động nhỏ thôi, cũng đủ đổ vỡ một tòa thành cát. Mà tôi, giờ phút này, đã tự mình đem đại dương cuốn trôi chúng đi. Chỉ là tôi đang hấp hối, sợ rằng nhất thời yếu đuối, không nghĩ đến mình sau này làm sao tồn tại nếu không có bàn tay ấy. 

Vệt nước mắt này sẽ bao giờ thôi vương vấn ?

Tôi nhớ chúng tôi ngày trước. Tôi thật không dám quay đầu nhìn lại. Tôi sợ chính mình đau mình. Thật sự rất sợ.


Vậy nên, mỗi đêm, điểm 10h hoặc hơn, đem chính mình nhốt vào những giấc mơ.


0 nhận xét:

Đăng nhận xét