11.4.11

Tired

Tôi không có nhiều ngày giận dỗi như hôm nay. Thói thường, mệt mỏi đi với giận dỗi thì thường gây ra hậu quả là chán nản.  Mà đôi khi, chán nản đi tới cùng cực rồi, tôi chả thiết gì hết.

Không phải mọi mệt mỏi đều tiêu cực. Có những ngày trở nên dịu dàng hơn, nhẹ nhàng khoan thai, dù làm bất cứ điều gì cũng thấy cần chút yên ổn. Thế là tự ru ngủ chính mình, dễ dàng cho phép bản thân yêu thương thêm một chút và đón nhận yêu thương nhiều hơn nhiều chút.

Khi tôi chán nản, trong lòng trống rỗng. Tựa hồ mọi thứ đều phẳng lặng tới đáy, tự trong lòng nảy sinh một cảm giác bất mãn và vị kỉ. Đôi lúc, tiêu cực đến cùng. Tủi thân, thèm thuồng, buông thả, bất cần. Khóc. Tỉnh táo. Rồi lại khóc. Lại tỉnh. Đến sau cuối, giấc ngủ chính là liều thuốc an thần tuyệt đối nhất.


Tôi muốn khóc. Và dứt khoát. Chỉ là, vì sao lại băn khoăn nhiều đến thế?

Chính tôi cũng không có câu trả lời.


Những ngày này, tôi thèm thuồng đến khát khao một giấc ngủ như thế.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét