Có những điều, ngay cả đã xác định trước tinh thần rồi, nhưng khi nó
trở thành sự thật, bạn vẫn không chống đỡ được. Dù cho có lên gân cốt,
có hít thở sâu, có ăn thật nhiều, ngủ thật kỹ, bạn vẫn choáng váng.
Mình chỉ muốn nói, đời không phải giấc mơ. Có mơ, nhất định cũng có ngày phải tỉnh.
Suy cho cùng, không có gì để mất, chỉ là cảm thấy trong lòng sâu thêm một chút. Bao năm rồi, mỗi chuyến đi xa là một lần mất mát. Người ở gần cũng như người nơi xa, chúng ta chẳng biết được khi nào cần dừng lại.
Mình chỉ muốn nói, đời không phải giấc mơ. Có mơ, nhất định cũng có ngày phải tỉnh.
Suy cho cùng, không có gì để mất, chỉ là cảm thấy trong lòng sâu thêm một chút. Bao năm rồi, mỗi chuyến đi xa là một lần mất mát. Người ở gần cũng như người nơi xa, chúng ta chẳng biết được khi nào cần dừng lại.
Đôi
khi, nhớ lại những chuyện cũ. Có mỉm cười cũng phải tạm biệt. Lấy hết
dũng khí để mở lời, sợ rằng ngày mai có thể nằm dưới đất kia. Những nỗi
sợ hãi như thế luôn thường trực, nhưng không phải ai cũng ám ảnh như
vậy. Thế nhưng, sau đó thì sao? Đến cuối cùng, cũng không níu giữ được.
Không thấy an lòng, không thấy mình nơi đâu. Trước và sau, luôn cảm thấy
mình bé nhỏ, không thể trở thành vĩ nhân, đời đời kiếp kiếp nhắm mắt
cho qua tất cả. Những chuyện nhìn thấy được, chống đỡ được. Những điều
trong tâm nghĩ đến, không khỏi yếu lòng.
Mình thường
nói, cho đi là đừng mong nhận lại. Nếu được, ấy là may mắn trong đời.
Nếu không, ấy là một lần thành thật với bản thân. Nhưng, bất cứ điều gì
sai sót cũng cần được sửa chữa kịp thời, giống như việc nói lời xin lỗi
đúng lúc. Chúng ta cần có can đảm để xin lỗi, và dừng lại.
Không rõ từ khi nào trở thành thế này. Nhắm mắt cười mãi có được hay
không? Nhân tình thế thái cũng không bằng cơm áo gạo tiền. Hay là, lẽ đời phải thế?
Là mình mộng mơ hay cuộc sống này vốn thực tế quá đỗi, không dung chứa
nổi mình. Mình chỉ muốn biết, có tất cả mọi thứ rồi, cũng là lúc trong
lòng chẳng còn vương vấn gì nữa, cuộc sống như thế liệu có tiếp diễn được hay không? Hoặc là, khi đó đã không còn là mình nữa, mà sẽ là một ai đó khác yên ổn hơn?
Có điều gì đó đã ra đi trong lòng. Người không biết hay không còn muốn biết, cũng chẳng quan trọng nữa.
Luôn
cảm thấy mình thế này không ổn. Nhưng lại không tìm được lý do để khơi
gợi chút niềm tin. Trước khi tin vào tình yêu của một người dành cho
mình, cần phải tin vào chính mình xứng với hạnh phúc ấy. Mình thấy bản
thân không xứng, cũng không cố gắng cho nổi. Và vì rất nhiều điều không
xứng, nên mình dừng lại thôi. Không muốn phải mổ xẻ chính mình bởi từ
ngữ vụn vặt nữa, càng không muốn bóc tách tình cảm này thành những đoạn
phim kịch câm do mình tự biên tự diễn. Tình cảm đâu phải đời đời kiếp
kiếp đi theo một người. Ai đó đến được, cũng có thể đi được, thâm chí
không cần phải nói, chỉ cần mãi mãi im lặng. Chúng ta phải tự hiểu.
Thì, coi như mình trốn chạy đi..
0 nhận xét:
Đăng nhận xét