30.12.10

Up

Chưa bao giờ tôi lại có nhiều mong muốn như lúc này. Chưa khi nào tôi lại khẩn thiết vội vàng muốn hiện thực hóa chúng đến thế. Tôi không biết rồi khi nào đó trong cuộc đời mình, nhìn lại khoảnh khắc này, sẽ thấy mình điên rồ và xuẩn ngốc. Nhưng hiện tại này, tôi biết rằng đây chính là mong muốn của mình, và tôi muốn thực hiện chúng cho đến khi từ bỏ. Chính là tôi, ngay lúc này, là như vậy.

Hình như không thể nào khác.

Tôi đang rơi.

Nên, phải làm gì đó.

26.12.10

The way you love

 [ Lời nói gió bay ]

Tôi nói thật. Tôi không muốn quay lại nữa. Bất kì khoảng thời gian nào, đến và đi, đều đã xảy ra rồi. Tôi không muốn nghoảnh đầu nhìn lại một lần nữa. Những gì vỡ là đã vỡ, những gì mất là đã mất.

Tình yêu mà thứ rất dễ xảy ra, cũng rất dễ quên đi. Tôi thà đổi lấy một người bạn lâu bền còn vững tin hơn là một người tình vô danh vô hữu. 

Tôi không còn muốn nhắc đến những thứ đã rời khỏi tôi. Bạn bè là sở hữu của tôi, người yêu là người sở hữu tôi. Tôi còn chưa muốn sống cho chính mình, càng không muốn sống cho người khác. 

Vậy nên, tôi từ bỏ. Tôi từ bỏ nguyện vọng của mình, từ bỏ niềm an ủi của mình, từ bỏ những gì đã xảy ra và đã trôi qua.

Tôi từ bỏ cậu. Người ta không thể quay lại an ủi kẻ đã khiến mình tàn nhẫn. Thậm chí, tôi còn không có cơ hội đó. Cơ hội để nói rằng tôi từ bỏ.

Bởi vì, chỉ một từ thôi, tình yêu là thứ tình xa xỉ phẩm mà cậu đã dùng quãng thời gian quý báu của tôi để đổi lấy chúng chỉ sau một đêm.

Vậy nên, tôi từ bỏ.

Rất chân thành.

21.12.10

Bi's diary vol.7

Rất nhanh thôi, muốn ghi lại một ngày của Bi trước khi ôm nó vào lòng và ngủ thật ấm áp.

Đầu tiên là tối hôm qua, mình đã nấu riêu mực cho bố và chú từ quê ra chơi. Ngoài ra còn có thịt đông và cải đắng luộc nữa. Đều là những món Bi nhà mình không ăn được. Theo mình biết thì mèo không nên ăn mực tươi (mực khô thì được) vì sẽ không tốt cho dạ dày. 

Bình thường thì Bi hay cùng ăn với nhà mình buổi tối nếu mình với bố cùng ăn. Mình một miếng to thì Bi cũng phải có miếng nhỏ. Bi cũng thích ăn cọng rau nữa, giòn giòn thì thích. Cơ mà hôm qua thì không được ăn cùng. Rau thì đắng mà mực thì không được cho ăn, mình cũng đã dặn bố rồi. Ấy thế mà sáng này tỉnh dậy, trong lòng hoảng hốt khi phát hiện ra không phải một mà là ba bãi cơm trộn với hầm bà làng thức ăn tối qua mình đã cho Bi ăn, nôn đầy nhà. Sau khi nhìn kĩ thì thấy có mực tươi. Thật bực không gì bằng.

Không biết làm sao Bi ăn được miếng mực tươi ấy, nhưng mà trong lòng cảm thấy không vui rồi, không cần biết lí do ở đâu nữa. Mình phải đi xin thức ăn nhà hàng xóm cho Bi ăn buổi sáng, mặt bé Bi cứ teo tóp cả đi. Thương ghê cơ.

Chiều đi làm về mua cá kho sẵn với rau xào cho Bi ăn dần, sợ là nhà mình còn ăn thịt đông dài ngày với dưa chua muối, Bi không ăn được. Trông thấy Bi nằm dài trước cửa nhà, trong khi mọi lần đã chạy ào ra nhảy phốc lên xe mình mà mình chỉ muốn vất xe ở đó, bế bé Bi lên mà ôm mà nựng cả tối thôi.

Từ tối tới giờ Bi chẳng hề chạy nhảy gì hết, vẫn cứ nằm im trên tay mình, đặt đâu nằm đó, mình ngồi ở đâu là nằm trên tay mình ở đó, yêu ghê cơ ~

19.12.10

Và cứ thế em đi...

Như mỗi bước chân chẳng còn có ai

Như những khi em buồn
Như mỗi mùa đông về
Như ai đó đã xa

Và cứ thế em đi, em đi ...

17.12.10

Perhaps love ?


Có một đoạn ngắn thế này

... rằng đừng quá kỳ vọng vào tình yêu.


Đừng kỳ vọng rằng tình yêu sẽ mang đến cho bạn sự hạnh phúc, xua tan hết những cô đơn muộn phiền, những khó khăn của cuộc sống hay một sự đổi đời. Bạn cần nên nhớ một sự thật là ngay cả khi có được tình yêu thì bạn vẫn phải muộn phiền về cuộc sống và cả sự cô đơn. Đừng lý tưởng hóa tình yêu và người mình yêu, vì tình yêu không luôn ngọt ngào và lãng mạn như những cuốn tiểu thuyết hay trên phim Hàn Quốc.

Đừng đặt áp lực cho bản thân bằng suy nghĩ giá trị của bản thân mình nằm ở giá trị của người yêu hay chất lượng của tình yêu. Điều đó chỉ làm bạn áp lực mà thôi. Bạn cũng đừng đặt ra các tiêu chuẩn cho mẫu người bạn trai của mình, vì chính những tiêu chuẩn này làm hạn chế tìm được tình yêu đích thực của bạn. Hãy vượt qua những điều ấy để cảm nhận được hạnh phúc bạn đang cần là những điều gì và hãy thực tế chấp nhận những điểm yếu của người ấy.

Dành cho bạn tôi, người con gái Việt Nam thuần hậu, thật thà. Người con gái sẽ dành tuổi xuân và tình yêu của mình để gắn bó với một người con trai Hàn Quốc khác. Người con gái với cuộc đời đơn sắc của chính mình, sống một cuộc sống u buồn trong chính gia đình mình, giờ đang hi vọng một cuộc sống mới sẽ được tô thêm màu sắc mới.

Người con gái ấy rồi sẽ như thế nào ? Cô ấy sẽ vẫn giữ nụ cười ấy khi tôi gặp lại phải không ?

Tôi muốn tin vào điều đó. 

16.12.10

Cảm thán với MSOAN~

Tự nhiên xem xong không biết nói gì nữa chứ, thôi đành gác chân lên gấu, gối đầu lên cún bông nằm ngủ đã, nao bạn có cảm hứng sẽ edit sau vậy ~

Đại loại một câu là : may là còn vớt lại lại sau khi đã thay biên kịch từ ep 10.

Phim gì mà rườm rà, nhàn nhạt thế nào ấy, dù diễn xuất và diễn viên cũng không tồi. Phải nói là cái sự tồi trong 10 ep đầu đã khiến mình nhận ra rằng hóa ra biên kịch cũng có ảnh hưởng quan trọng đến vậy.

Tội nghiệp cho tác phẩm. Mình nhớ là mình đã mong phim này thế nào chứ ~

13.12.10

Give up


Biết nói gì nhỉ ?

Trong lòng có một thứ đã sẵn sàng từ bỏ. Đã muốn, vẫn muốn và sẽ còn muốn như thế rất nhiều lần nữa. Lần này qua lần khác, mỗi lúc lại thêm một chút khẳng định. Để rồi cảm giác để lại sau đó là thêm một chút tự do, và thêm một chút trống rỗng.

Mình vẫn luôn bị trói buộc bởi những suy nghĩ không dứt khoát như vậy. Rất dễ cảm động, rất dễ quyết định, nhưng lại thật khó để hành động dứt khoát. Từ suy nghĩ đến thực hiện quả thật cách xa nhau. Có khi đã quyết định rồi, rất nhanh thôi, nhưng lại chờ đợi rất lâu để hiện thực hóa điều đó. Thậm chí còn tìm lý do để từ bỏ suy nghĩ đó. Thật không may là điều này bây giờ một lần nữa lại nằm trong suy nghĩ của mình.

Mình cần phải dừng lại điều này. Mình không lẫn lữa được nữa. 

Cuộc đời mình là của mình, cuộc sống mình phải có từ-bỏ.

9.12.10

Bao giờ Trời Đất gặp nhau ?

1.
Một lòng một dạ chẳng muốn đắm chìm trong bất cứ thứ gì nữa, ngoại trừ giọng ca của Laura Pausini.

Một bài hát tiếng Anh đầy thương nhớ, da diết..

 It's not goodbye - Laura Pausini 

And what if I never kiss your lips again
Or feel the touch of your sweet embrace
How would I ever go on without you there's no place to belong

Well someday love is gonna lead you back to me
But 'til it does I'll have an empty heart
So I'll just have to believe somewhere out there you thinking of me


Until the day I'll let you go
Until we say our next hello
It's not goodbye 'til I see you again
I'll be right here rememberin' when
And if time is on our side
There will be no tears to cry on down the road
There is one thing I can't deny it's not goodbye

You'd think I'd be strong enough to make it through
And rise above when the rain falls down
But it's so hard to be strong
When you've been missin' somebody so long

It's just a matter of time I'm sure
But time takes time and I can't hold on
So won't you try as hard as you can
To put my broken heart together again

Và một bài hát tiếng Tây Ban Nha quyến rũ vô cùng, khi mà bạn chỉ nên nghe khi tâm hồn đã trống rỗng tận đáy rồi, và nỗi cô đơn đã tận cùng, tận cùng mà thôi..


In assenza di te - Laura Pausini


2. 
Hóa ra, chỉ cần mở random chỉ với hai bài hát cũng có thể khiến một buổi tối thẫm màu như vậy. 

Qủa thật trong lòng rất nhẹ nhàng, đã vơi đi không ít trống rỗng này.

8.12.10

Tình yêu, một lần nữa ~

Lâu lâu chán quá lại up ảnh tình yêu lên để ngắm cho đỡ nhớ nhung sầu muộn  o'__'o

Lâu lâu muốn ngắm cái bản mặt chẳng bao giờ thấy thay đổi gì của Seunggie
  

Hãy soi thật kĩ làn da Béo để thấy Béo chẳng đẹp gì cả, 
nhưng mà vẫn không dứt mắt ra được ~'__'~


cười gì mà yêu thế không biết ~  


  
Phải nói là bộ vest và chiếc khăn lụa này Seunggie mặc trong buổi 
Fan meeting của Samsung Zipel rất đẹp  v'__'v


Cô giáo Lee Sun Hee - người thể hiện Fox Rain (OST My girlfriend's a Gumiho)
đồng thời là người phát hiện và hướng dẫn cho Seunggie những ngày đầu debut


Ít người biết rằng ngày nghỉ cuối tuần hiếm hoi của Seunggie khi không quay 1N2D
là để dành cho công tác xã hội.

 
Rất rạng rỡ..


.. như một thiên thần ~

 

Tấm ảnh này rất ư là khó đỡ  =))

Cười tươi ghê, Seunggie ~


Rất nhiều người không yêu Seunggie như mình yêu

thế nên mình phải 

bỏ bùa


 và  đầu độc  tất cả  =))


Béo muốn thay đổi hỉnh ảnh, và béo làm mình shock !
Cơ mà dạo này dáng người rất ư rất ư là chuẩn, hí hí  ~

7.12.10

Queen's December


No time for losers 'cause we are the champions of the world.
 
Khi tôi viết những dòng nhật ký này, cũng là lúc mùa đông chính thức gõ cửa. Sau những ngày dài chờ đợi trong hoang tưởng rằng mình sẽ được vỗ về và ru hời, thì giờ tôi đang ngồi đây để đọc lại một câu chuyện cũ. Một câu chuyện rất nhẹ mà có khi chẳng nhiều người nhớ tới cho dù họ đã từng đọc qua.

Lần đầu tiên biết mê mẩn một cuốn truyện tranh là năm 12 tuổi. Cuốn đầu tiên được chạm tay vào là Bảy viên ngọc rồng tập 37, và vì đó không phải là một tác phẩm mình thích nên không nhớ rõ tình tiết như thế nào. Còn câu chuyện khiến mình đôi khi vẫn nằm mơ đến hằng đêm, chính là Giai điệu cuối hè trong P.A phần thứ 17.

Nét vẽ của Akaishi đôi khi khô cứng lắm, không truyền tải hết được những xúc động trong lòng mình, không khiến nước mắt thổn thức cho nổi. Chỉ có thể nín lặng lắng nghe We are the champions, trải lòng như Shio mỗi mùa hè nhớ về Naoya, như nỗi nhớ về cậu ấy mỗi khi mở mắt tỉnh giấc, cảm nhận được mùa hè sắp tàn và bàn chân thì lành lạnh trên nền nhà ánh xanh.

Naoya mắc bệnh hiểm nghèo, lại thêm cái chết gần kề, sự sống chỉ cách đôi bước chân. Sự con trẻ, bất cần nỗi đau mà dấn thân vào tình cảm với Naoya của Shio khiến một kẻ mê muội như mình ngạc nhiên. Thực tế mà nói làm gì có ai như thế, làm gì có cô bé mười bốn tuổi nào ngang nhiên như thế. Chỉ là trên những trang giấy thôi, chỉ là hâm mộ những câu chuyện tình yêu mà thôi..

Thế rồi Naoya cũng tạm biệt mặt trời và Shio. Ngày cậu ấy ra đi là ngày cuối cùng của mùa hè, giữa những đóa hoa loa kèn trắng ngọc tinh khiết và tiếng hát trầm khàn của Freddie Mercury trong bản rock ballad We are the champions đi vào lòng người. Một bài hát rock lại phù hợp với câu chuyện này đến thế. Âm nhạc của Queen là như thế, như một làn sóng đánh động vào tận đáy lòng. Làn sóng ấy xôn xao cả đất trời, bù lại cho những khiếm khuyết thô cứng của Akaishi, khiến cho nước mắt cứ rơi cứ rơi, tưởng như trong mơ Naoya sẽ được an nghỉ, và Shio hãy bình yên đi. 

I've paid my dues time after time
I've done my sentence but committed no crime and bad mistakes
I've made a few, I've had my share of sand kicked in my face
But I've come through

We are the champions, my friends
And we'll keep on fighting till the end
We are the champions, we are the champions
No time for losers 'cause we are the champions - of the world.

Câu chuyện thứ mười bảy lặng lẽ và đầy dư vị ấy cứ vang vọng mãi. Đã mười hai năm nữa trôi qua, nhưng cảm xúc của mười hai năm trước, khi lần đầu tiên chạm tới một góc nhìn khác của thứ tình yêu tưởng niệm, giờ đây mình lại đang tưởng niệm. Mỗi mùa hè đến là một lần cảm thấy trái tim cạn kiệt, cố gắng mỗi ngày chống chọi với cái nóng, với hoa phượng, với sự rực rỡ của ánh nắng và gió biển, trong lòng không khỏi toan tính với cái chết. Và rồi, không hiểu vì sao mùa hè lại hấp dẫn đến thế ?

I've taken my bows and my curtain calls
You brought me fame and fortune and everything that goes with it
I thank you all but it's been no bed of roses
No pleasure cruise I consider it a challenge before the whole human race
And I ain't gonna lose

Vào giữa mùa hè, cậu bạn tôi quý mến ấy cũng đi xa. Bỗng nhiên tử thần hiện ra lại tự nhiên đến vậy. Cứ ngang nhiên nắm tay lấy ai đó, đặt lên một tầng mây nào đó và rồi để họ trên cao ngước xuống nhân gian này, chẳng quan tâm hạ thế có buồn phiền hay không. 

Hạ thế này buồn lắm, có biết không ?

5.12.10

Missing you


Chỉ một thoáng thôi, em thề là chỉ trong phút chốc để mình rảnh rỗi mà thôi, em đang nhớ, nhớ rất nhiều.

Em đã nói, nỗi nhớ làm con người ta trống rỗng. Những gì khiến em phải nhớ, là những gì khiến em trở nên bi ai. Em tuyệt đối không muốn điều đó xảy ra, cho em hoặc cho cả hai. Vì vậy, em không cần phải nhớ. Không nên nhớ, bởi vì điều đó có nghĩa rằng em đã để mọi thứ trôi qua rồi.

Có phải chúng ta đã trôi qua nhau ?

Và, em đang nhớ. Thế nghĩa là những chuyện trò vui vẻ ấy đã để lại đằng sau rồi ?

Có thể nói với em rằng "dừng lại đi..", được không ?

I'll wait.

4.12.10

Confession



Thỉnh thoảng, tôi đột nhiên muốn hát lên những câu hát vô nghĩa vô thức hiện lên trong tâm trí. Là bài hát nào ? Là nghe được ở đâu ? Nói lên điều gì ? Và tôi thì đang thế nào ? Tôi mất khái niệm về chính tôi trong những phút giây ấy. 


Sự bình thường của một con người ở trong xã hội này là như thế nào nhỉ ?

Ai quan tâm chứ. Hãy c thử đi, thử một lần nghêu ngao những giai điêu quen thuộc, để mặc những ái ngại và xì xầm, mặc những tiêu chuẩn người - lịch - sự, hãy cứ hát lên và hát lên..

Có thể là đoạn chorus trong OST một bộ phim quen thuộc, những chuyện tình buồn nay lại càng thêm ướt át. Mấy thứ này thì dễ nhớ hơn cả.

Cũng có thể là thứ âm nhạc không đầu không cuối, kết thức lửng lơ, mở đầu khó hiểu của các bạn Hot Potato ấy, Có ai để ý các bạn ấy hát không ? Một chút điên rồ, một chút dễ thương, một chút trầm bổng, một chút khác lạ,.. trộn lẫn với những hình ảnh phá cách và giọng ca khàn khàn đầy thu hút của Kim C, phức hợp và dễ nghiện.

Kim C - Main voice of Hot Potato - ngoài cùng bên trái, đeo kính râm.
[ Ảnh chụp cùng Seunggie và Monggie trong 1N2D]

Lẽ nhiên vì chẳng biết họ hát gì, cũng chẳng cần quan tâm. Thứ giai điệu mà mọi người có thể ngân nga trong khi lái xe, trong văn phòng làm việc khô cứng, trên chiếc giường chăn ấm đệm êm hoặc giả có khi đột nhiên sớm mai tỉnh dậy, nhảy phốc khỏi giường, vớ lấy cái Corby mà chọn đúng Confession để tự đánh thức mình, lấy đó làm động lực bắt đầu một chuỗi ngày dài, và hi vọng kết thúc một cách trôi dần đều, giống như bài hát ấy đã đi vào tâm trí ban sáng vậy, hẳn là cũng đáng để thử cho quên đi tháng ngày mông lung này này..

Rút cục cũng chả có gì cả đâu. Không âm nhạc, không sách vở, không hít thở, không gió trời tươi mát, đất trời xám xịt thiếu nắng thiếu mưa thiếu sinh khí. Chẳng thà rét căm căm một trận đi, quần áo mùa đông mình rất nhiều. Muốn quấn tròn trong chiếc áo choàng len màu cafe sữa, chui mình khúm núm kín đáo bằng chiếc khăn len đan tay vĩ đại màu xanh ghi sáng trầm lạnh, đôi chân sẽ được giữ ấm bởi đôi bốt cổ thấp đế cao. 


Sau đó, tha hồ hưởng hạnh phúc từ mùa đông. Như thế mới vui, như thế mới thích.

Thế thôi đành chờ mùa đông về..