3.5.21

"Chia tay tình đầu, tôi khóc suốt một tuần.

Tôi tưởng mình cần cắt phăng đi mái tóc, phải vật vã thê thảm, phải hờn giận trách móc.. Nhưng cuối cùng, tất cả những gì tôi có thể làm là chui vào một góc rồi để nước mắt có nơi trút đi. Chờ đợi chưa bao giờ là dễ dàng. Năm, mười năm nữa nhìn lại những năm qua, tôi vẫn thấy mình bé nhỏ và yếu đuối chừng nào. Chờ đợi khó nhất ở chỗ, chúng ta chẳng biết khi nào cần dừng lại, khi nào là kết thúc.

Có lẽ, tình yêu của tôi kết thúc ngay khi nhận lời yêu người ấy rồi.."

----------- 

7 năm rồi mới quay trở lại góc khuất của mình.
Và chắc hẳn sẽ tìm đến nơi này thường xuyên hơn nữa..

2.10.14

Những ngày tháng trời xanh ngắt..

Có nói cũng không ai hiểu. Chỉ cần tôi đủ hiểu là được.

Người đã cũ, có thanh minh thanh nga, cũng chỉ là người đã cũ. Dù có muốn sắp đặt chúng tôi cùng một chỗ, tin rằng chúng tôi hiểu mọi thứ không thể như trước. Cho nên, đừng.

Thật rất muốn chúng tôi có thể như câu chuyện tình kia, gặp lại rồi yêu nhau. Nhưng tôi biết, câu chuyện đời tôi không phải là cuốn sách, người cũng bận mải con đường riêng, tôi chẳng phải là mối lưu tâm duy nhất, làm sao tôi hóa thân thành cô nữ chính như hoa như mộng kia, đắm chìm trong một kết thúc có hậu cho được?

Yêu người mới, toàn công toàn sức bên người ấy. Chưa từng nghi ngờ tấm chân thành của mình. Chỉ mong người ấy hiểu, trong lòng tôi, vẫn luôn có một góc vắng, dành cho nhớ thương vụn vặt. Mà đôi khi trong cuộc sống bộn bề của bản thân, đôi khi thất bại trước việc thuyết phục chính mình tin rằng mình đang hạnh phúc, tôi lại muốn tìm về nơi ấy. Im lặng và suy tưởng.

Không hẳn là tôi quên, rằng tôi đang yêu một người đàn ông tốt. Là tôi đang cố gắng để chấp nhận bản thân yêu lấy chính mình, hơn là yêu đàn ông bên mình. Tôi vẫn thường nói, yêu một người trước tiên phải tin tưởng mình xứng đáng với tình yêu đấy. Tôi luôn nghi hoặc bản thân. Trước khi quên được người cũ, đã ở bên một người mới. Tôi luôn cảm thấy mình đã sai, ở thời điểm này, hoặc trước đó.

Đến giờ, sai lại càng sai. Nhưng tôi không thể vì tôi sửa sai, mà bỏ lỡ một người đàn ông tốt. Ý tôi là, tôi nên toàn tâm toàn ý vì người ấy, không nên nghĩ ngợi về quá khứ dễ làm người ấy buồn lòng. Có điều, trái tim có phải là một cô em gái dễ bảo? Tôi chưa làm được, nên tôi cứ mãi dừng chân nơi này. Im lặng và suy tưởng.

Người mới bên tôi là một chàng trai tốt. Ngoài trừ việc tôi đã khiến anh ấy phải buồn vì người cũ, việc gì tôi cũng hài lòng về anh. Anh yêu tôi như thế, tôi lại càng nghĩ mình cần sửa sai. Mà sửa thế nào? Chính là cần nói chuyện với người cũ.

Người cũ ấy mà, hôm nay tôi cũng đã nói chuyện rồi. Anh nói cảm thấy có lỗi với tôi. Lỗi phải gì nữa? Chính là do tôi đã ương bướng bắt anh lựa chọn điều anh không thể. Giờ tôi mong anh tìm được cô gái tốt hơn tôi, yêu anh hơn cả bản thân mình, cũng anh đi chung con đường, dù nó gian khổ hay huy hoàng chăng nữa. Anh xứng đáng có được những điều đó. Tôi đã không thể làm được cho anh, tôi hi vọng anh sớm ổn định, tôi sẽ hoàn toàn vui vẻ.

Cuối cùng thì sau 8 tháng, chúng tôi mới có thể hàn huyên như những người cũ. Người đã cũ, xin đừng nghĩ rằng chúng tôi không thể làm bạn. Trước khi yêu, đã là tri kỷ. Tri kỷ chính là không cần nói cũng bao dung và thông hiểu lẫn nhau. Tôi đã có thể yên an vì người cũ. Hi vọng anh ấy cũng vậy.

Người mới của tôi, muốn xin lỗi anh. Vì em là đứa không hiểu chuyện. Em chỉ không muốn những vụn vặt quá khứ bám lấy tương lai. Khi mà bản thân em không thể điều chỉnh được trái tim, em phải tìm cách mổ xẻ nó, bóc tách và chữa trị nó. Bằng mọi cách. Không bao gồm việc làm tổn thương anh, nếu anh nghĩ chúng em, em và người cũ, có gì đó. Nếu em đã khiến anh không vui, chính là lỗi của em. Anh có thể rời xa em, em chỉ muốn chữa bệnh cho chính mình. Nếu sau này, không phải là anh thì sẽ là người khác phải bao dung và chờ đợi em trưởng thành từ tâm tưởng đến tính cách.

Em sẽ rất cảm ơn, nếu chàng trai tuyệt vời đó là anh.

Cảm ơn anh, người mới.
Và, xin lỗi anh, người đã cũ.

9.1.14

[5]

Yêu cầu quá cao, đôi khi vừa dằn vặt người khác, vừa đày đọa chính mình.

Tôi tin rằng, một người đàn ông nếu như yêu thương một người con gái, bất luận anh ta có bao phần bận rộn, bao phần mệt mỏi cùng khổ cực, anh ấy cũng sẽ có thời gian để gửi một tin nhắn cho người mình yêu, hoặc gọi một cuộc điện thoại. Vấn đề chỉ là anh ta có muốn làm như vậy hay không.


"Nhiều người thật lạ, chỉ cần họ biết bạn dành tình cảm cho họ nhiều hơn một chút, họ sẽ lại lạnh nhạt đi với bạn một chút…"



Có thể buông đi là quan hệ của bạn; không thể buông đi là sự quan tâm của bạn; đáng chúc mừng là những gì mình từng có; đáng hối tiếc là những thứ của mình đều chỉ là từng có.

— Dương Mịch.

Vui tí =))

1/ Chồng ngoan là chồng chiều chuộng vợ từ lúc mới yêu. Chồng hư là chồng chỉ lúc yêu mới chiều chuộng vợ.

2/ Chồng ngoan là chồng xả thân vì chuyện nhà vợ. Chồng hư là chồng xả thân vì chuyện nhà hàng xóm.

3/ Chồng ngoan xa một chút là gọi điện nhớ vợ. Chồng hư xa một chút là gọi điện nhớ bồ.

4/ Chồng ngoan vui vẻ ở nhà làm ngựa cho con cưỡi. Chồng hư rất vui vẻ ở nhà nghỉ làm ngựa cho con khác cưỡi.

5/ Khi chở vợ đi chợ, chồng ngoan vừa đợi vừa hát thầm. Chồng hư vừa đợi vừa chửi thề.

6/ Khi vợ nấu cơm, chồng ngoan lặt từng cọng rau, cắt từng miếng thịt. Chồng hư lướt facebook, check email.

7/ Khi xem TV, chồng ngoan nhường remote cho vợ. Chồng hư nhường việc nhà cho vợ.

8/ Khi đi ngủ, vợ thỏ thẻ “cưng ơi, cưng àh”, chồng hư “ngủ điii”. Chồng ngoan “cưng cú đêêê”.

9/ Chồng ngoan vợ có sao dùng vậy. Chồng hư được voi đòi thêm Bà Tưng.

10/ Mỗi lần leo Fansipan, chồng ngoan nhường vợ lên trước, mình lội nước lên sau. Chồng hư hì hục lên trước, để vợ hụt hẫng lên sau.

11/ Khi giận nhau, chồng hư quay lưng về phía vợ. Chồng ngoan quay bụng về phía vợ.

12/ Vào ngày kỷ niệm, chồng ngoan hỏi vợ thích gì anh chiều. Chồng hư nói vợ chiều về anh tính.

13/ Chồng ngoan nhậu xong mang mồi về cho vợ. Chồng hư nhậu xong mang vợ ra làm mồi.

14/ Chồng ngoan lấy tiền thiên hạ đưa vợ. Chồng hư lấy tiền vợ đưa thiên hạ.

15/ Ban đêm, vợ gọi. Chồng ngoan nói đang ngồi với anh Ba là đang ngồi với anh Ba. Chồng hư nói đang ngồi với anh Út, đôi khi là đang nằm với em út.

16/ Chồng ngoan nói đi công tác là đi công tác. Chồng hư nói đi công tác, đôi khi là đi công ngủ.

17/ Khi đi ăn, chồng ngoan chở vợ đến quán lạ. Chồng hư chở vợ đến quán quen.

18/ Khi đi khách sạn, chồng ngoan đưa vợ đến chỗ quen. Chồng hư đưa vợ đến chỗ lạ.

19/ Chồng ngoan hét ra tiền. Chồng hư hết ra tiếng.

20/ Chồng ngoan nói ít làm nhiều. Chồng hư hứa nhiều làm ít.

21/ Chồng ngoan được vợ treo status trên facebook “Chồng em nè. Hơi khô khan nhưng chứa chan tình cảm”. Chồng hư bị vợ phanh thây khắp forum “Mẹ nào lấy phải ông chồng như này thì vào đây với em, huhuhu” hay “Vợ mang bầu, chồng đi kiếm gái, nên thiến hay nên tha?

Tài Phan

5.8.13

[4]

1. 
Có người cố tình moi hết tim mình ra cho bạn, nhưng bạn lại giả vờ không biết là vì bạn không thích.
Có người cố tình moi hết tim bạn ra, nhưng bạn lại giả vờ không đau là bởi vì bạn yêu.

2. 

Trên đời này có 3 việc :

Việc của bản thân
Việc của người khác
Việc của ông trời.
Chúng ta thường buồn phiền là do : quên mất việc bản thân, thích xen vào việc người khác và lo lắng về việc của ông trời.

Muốn vui vẻ rất đơn giản, chỉ cần : Làm tốt việc của bản thân, đừng xen vào việc người khác và đừng nghĩ về việc của ông trời.
  

3. 
Ngày trước cứ nghĩ rằng, chỉ cần cố gắng kiên trì thì sẽ trở nên mạnh mẽ. Sau này, khi trưởng thành rồi mới hiểu, thì ra biết buông bỏ mới chính là mạnh mẽ.
  

4.
Khi còn bé, hạnh phúc rất đơn giản.
Khi trưởng thành, đơn giản mới được hạnh phúc.


5.
Có người cố tình moi hết tim mình ra cho bạn, nhưng bạn lại giả vờ không biết là vì bạn không thích.

Có người cố tình moi hết tim bạn ra, nhưng bạn lại giả vờ không đau là bởi vì bạn yêu.
 
 

[ Thiên Lam ]

11.6.13

[3]



"..nói với anh, nếu không hạnh phúc thì em làm gì cho hết đời đây ?"



"Hỏi cây bao giờ đời tao nở hoa, cây trả lời không biết đâu, tôi còn chưa nở nói gì đến cô!"



" Thật ra có nhiều thứ trong đời không nhất thiết phải trải qua để biết đường tránh né, ngược lại có khi đã nếm phải dăm lần bảy lượt vẫn tránh không xong. Đó là cái khôn của mỗi người...Nói với bạn, có nhất thiết phải bị giông bão đánh cho tơi bời để hiểu được giá trị của hạnh phúc?"



 "Nói với bạn, có muốn may mắn không ? Nhìn lên trời là có, chỉ cần tin may mắn luôn dành cho mình là được. Chỉ cần ngước mắt lên bầu trời sẽ luôn ở đó, bất kể chuyện gì xảy ra."



"I always try to not remember rather than forget. Nếu một ngày anh quên hết thì em vẫn nhớ."



"What does not kill you will make you stronge. Why’s so serious?"
 


[ Bình Yên ]

25.5.13

Run and run



Có những điều, ngay cả đã xác định trước tinh thần rồi, nhưng khi nó trở thành sự thật, bạn vẫn không chống đỡ được. Dù cho có lên gân cốt, có hít thở sâu, có ăn thật nhiều, ngủ thật kỹ, bạn vẫn choáng váng.

Mình chỉ muốn nói, đời không phải giấc mơ. Có mơ, nhất định cũng có ngày phải tỉnh.

Suy cho cùng, không có gì để mất, chỉ là cảm thấy trong lòng sâu thêm một chút. Bao năm rồi, mỗi chuyến đi xa là một lần mất mát. Người ở gần cũng như người nơi xa, chúng ta chẳng biết được khi nào cần dừng lại.

Đôi khi, nhớ lại những chuyện cũ. Có mỉm cười cũng phải tạm biệt. Lấy hết dũng khí để mở lời, sợ rằng ngày mai có thể nằm dưới đất kia. Những nỗi sợ hãi như thế luôn thường trực, nhưng không phải ai cũng ám ảnh như vậy. Thế nhưng, sau đó thì sao? Đến cuối cùng, cũng không níu giữ được. Không thấy an lòng, không thấy mình nơi đâu. Trước và sau, luôn cảm thấy mình bé nhỏ, không thể trở thành vĩ nhân, đời đời kiếp kiếp nhắm mắt cho qua tất cả. Những chuyện nhìn thấy được, chống đỡ được. Những điều trong tâm nghĩ đến, không khỏi yếu lòng.

Mình thường nói, cho đi là đừng mong nhận lại. Nếu được, ấy là may mắn trong đời. Nếu không, ấy là một lần thành thật với bản thân. Nhưng, bất cứ điều gì sai sót cũng cần được sửa chữa kịp thời, giống như việc nói lời xin lỗi đúng lúc. Chúng ta cần có can đảm để xin lỗi, và dừng lại.

Không rõ từ khi nào trở thành thế này. Nhắm mắt cười mãi có được hay không?  Nhân tình thế thái cũng không bằng cơm áo gạo tiền. Hay là, lẽ đời phải thế? Là mình mộng mơ hay cuộc sống này vốn thực tế quá đỗi, không dung chứa nổi mình. Mình chỉ muốn biết, có tất cả mọi thứ rồi, cũng là lúc trong lòng chẳng còn vương vấn gì nữa, cuộc sống như thế liệu có tiếp diễn được hay không? Hoặc là, khi đó đã không còn là mình nữa, mà sẽ là một ai đó khác yên ổn hơn?

Có điều gì đó đã ra đi trong lòng. Người không biết hay không còn muốn biết, cũng chẳng quan trọng nữa. 

Luôn cảm thấy mình thế này không ổn. Nhưng lại không tìm được lý do để khơi gợi chút niềm tin. Trước khi tin vào tình yêu của một người dành cho mình, cần phải tin vào chính mình xứng với hạnh phúc ấy. Mình thấy bản thân không xứng, cũng không cố gắng cho nổi. Và vì rất nhiều điều không xứng, nên mình dừng lại thôi. Không muốn phải mổ xẻ chính mình bởi từ ngữ vụn vặt nữa, càng không muốn bóc tách tình cảm này thành những đoạn phim kịch câm do mình tự biên tự diễn. Tình cảm đâu phải đời đời kiếp kiếp đi theo một người. Ai đó đến được, cũng có thể đi được, thâm chí không cần phải nói, chỉ cần mãi mãi im lặng. Chúng ta phải tự hiểu.

Thì, coi như mình trốn chạy đi..

17.5.13

Sợ



Tôi bây giờ, cái gì cũng sợ. Sợ gió, sợ mưa, sợ nắng, sợ ẩm. Sợ tình yêu, sợ gia đình, sợ sự tan vỡ, sợ dấu vết nhạt nhoà. Sợ những ngày đầu chẳng bao giờ trọn vẹn cho đến ngày cuối cùng. Sợ lời nói chỉ như cơn gió thoảng. Sợ lắm những lúc một mình không có dịu dàng nắm tay. Sợ khi yếu lòng chẳng giữ nổi chân tình.

Tôi chưa từng nhận mình vĩ đại, chỉ muốn mình sống một cuộc sống đơn giản, có ai đó nắm tay lúc buồn vui, và người đó nhất thiết không nằm quay lưng với tôi, dù thế nào đi nữa. 

Một gia đình tan vỡ khiến tôi luôn sống trong hoài nghi. Tôi nghi ngờ cái bóng của chính mình. Mỗi giấc ngủ qua đi tôi mở mắt trong niềm tiếc thương những nụ cười đã mất. Ngày lại ngày khắc khoải chờ đợi bình an đâu đó xa xôi lắm. Cho nên, tôi vừa thèm muốn, lại vừa nghi hoặc, không biết phải làm sao để lấp đi cái hố không đáy trong lòng.

Tôi không tin mình sẽ có tình yêu. Tôi gần như vô thừa nhận nó trong cuộc sống mình. Tôi không biết phải làm gì để thể hiện tình yêu này, để minh chứng rằng tôi đang sở hữu một tình cảm như thế. Tôi vẫn lạnh lùng với người, vẫn không hiểu được, đến cuối cùng thì chúng ta phải làm những gì cho nhau trong tình yêu. Thứ tôi cần và mong mỏi nhất, tôi vẫn chưa có được. Vì sao người vẫn không cho tôi một sự bình yên. Tình yêu khó khăn chỉ với vài câu nói yên an thôi sao?

Người bận với chính mình, chẳng đoái hoài đến tôi nơi này suy tính, bất an. Tôi mệt mỏi nhiều. Chỉ tình yêu với người thôi, đã quá sức tôi rồi.

Cuối cùng thì, không phải mọi điều chúng ta đã có chỉ là giấc mơ thôi, phải không?