21.4.12

Sweet Sunday morning




Đã lâu lắm rồi mới có một buổi sáng Chủ nhật tâm trạng nhẹ nhàng thế này.

Thời tiết sau một đêm mưa đá ầm ỹ đã trở lại trạng thái mùa hè đẹp đến nhức mắt. Giấc ngủ bị phá vỡ bởi cái oi nóng và không gian bị phá vỡ bởi tiếng lộp bộp không dứt sau một đêm đã không còn nữa, thay vào đó là một bầu trời xanh đầy nắng, có gió, có hương thơm xà cừ, có bóng mát rợp trời của cây si già kéo rễ chạm đất dường như sợ chưa đủ gắn bó keo sơn với mảnh đất này vậy.

Chiều tối qua đi trà đá sữa chua với một vài người bạn. Anh ấy là người cùng xóm cũ nhà mình từ cách đây rất nhiều năm trước rồi. Hai mươi năm so với tuổi đời mình mà nói, điều đó có thể là chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa. Nhưng trong lòng vẫn cảm nhận được mối liên kết mảnh nhỏ ấy, trong lòng thấy một sự ngạc nhiên nho nhỏ, ấm áp, cứ như thể hai mươi lăm năm tuổi mình đã là cả một cuộc đời dài, và mình giống như một cụ bà về hưu đã sống trên đời quá lâu, chỉ chờ ngày nằm yên dưới mảnh đất này. Mình thích tính cách lạc quan vui vẻ của anh ấy. Sự vô tư đó, đến khi nào mình mới tìm lại được từ những người bạn cũ?

Sáng Chủ nhật ngọt ngào, mình tỉnh dậy muộn. Ánh sáng cuối cùng cũng có thể len lỏi qua cửa sổ phòng mình, gió đánh thức mình bằng chiếc chuông gió èo uột cổ lỗ sĩ mà mình mua ở cửa hàng một giá. Mỗi ngày đều đặn, em mèo tam thể kia vẫn đúng giờ sáng chiều cất tiếng gọi bạn tình của mình. Mà bạn tình của nó đã rời khỏi nhà mình được hai tháng rồi. Mình muốn tìm lại bé Bông nhà mình, để tiếng kêu em mèo tam thể kia không cứa vào lòng mình những vết cắt nhỏ nhỏ, day dứt nữa, để Bông Bông nhà mình lại được ăn cá ngon, và mình cùng em trai lại được ôm bé Bông ấm áp mỗi khi thấy yêu bé vô cùng như thế. Bé Bông rời nhà đi, và không tìm được đường trở về rồi. Mình buồn nhiều lắm.

Bỗng nhiên nhớ đến anh, người mình đã gắn bó bấy lâu nay, còn hơn cả bạn thân, và gần như trở thành người thân của mình. Tri kỉ cả đời của mình có lẽ chính là anh. Nỗi nhớ đã không còn sự khát khao và hiện hữu nữa, với mình, điều đó trở nên thường xuyên hơn, dịu nhẹ hơn, gần như là một sự tưởng niệm. Về một tình yêu không hình hài, về một người chưa kịp thương yêu đã phải vội từ bỏ, về một cái ôm chưa đủ trọn vẹn đã phải rời tay.

Tình cảm là một điều trân quý và may mắn. Chúng ta sống, và chúng ta chết đi, có lẽ chỉ là chuyện của riêng một người. Tình yêu đến và tình yêu đi, cũng có lẽ chỉ là tình riêng của mỗi người. Yêu và được yêu hay không chính là điều may mắn của chúng ta trong cuộc sống này. Mà may mắn thì không phải ai cũng dễ dàng có được. Tất nhiên, may mắn có thể tự tạo ra, nhưng không quá nhiều, và mình tin, mình không nằm trong số đó. Có lẽ đến hai mươi lăm tuổi mình mới nhận ra điều này, nhưng không là quá muộn để tự làm hài lòng chính mình về câu trả lời mình đã đặt câu hỏi bấy lâu.

 Gần đây, có một bài hát đã vấn vương trong tâm trí mình suốt thời gian qua, trong mỗi giờ làm việc, mỗi giấc ngủ, mỗi lần trên đường đi làm. Rất nhiều lần như vậy..



Muốn dùng một ly Latte khiến em say sưa
Khiến em có thể yêu anh nhiều hơn một chút
Cảm giác yêu thầm em không thể nào biết
Đã có người bên cạnh từ lâu nên em mãi mãi không hiểu được
 
Nhìn thấy em cùng người ấy trước mặt anh
Chứng minh tình yêu của anh thật ngu muội
Em không hiểu được những nỗi buồn của anh
Bởi vì em chưa từng trải qua

Vì em mà chịu bao nỗi đau ấy, em không bao giờ biết
Sao anh khổ sở miễn cưỡng mình yêu tất cả về em?
Em còn rút lui khỏi phòng bị của anh
Lặng lẽ đóng cửa, âm thầm đếm nước mắt của anh

Biết rằng khiến em rời khỏi thế giới của người đó là điều không thể
Anh vẫn ngốc nghếch chờ đợi kì tích xuất hiện
Đến một ngày nào đó, em sẽ nhận ra
Người thật lòng yêu em một mình chịu tổn thương
 Đến một ngày nào đó, em sẽ nhận ra
Người thật lòng yêu em luôn phải chịu đau buồn..

Mình kỳ thực đã quá yêu bài hát này như chưa từng được yêu trước đó. Không bởi ca từ hoàn mỹ, cũng chẳng bởi một câu chuyện tình đẹp. Mình yêu bài hát, cảm nhận được nỗi đau của tình yêu một phía dịu ngọt và ngu muội biết chừng nào, và bài hát cất lên, như thể mỗi lời ca là một giọt nước mắt rơi xuống, vẫn biết là không lối thoát, nhưng không có cách nào dừng lại được.

Tình yêu như thế, vĩnh viễn mình không thể nào hiểu được, những lại luôn day dứt như thể chính mình đang đắm chìm trong ấy.

Cuộc sống, cõ lẽ chỉ đẹp hơn và đáng để mỉm cười rực rỡ nhất, chính là khi có được tình yêu trọn vẹn.

Mình luôn hi vọng, may mắn ấy sẽ đến bên mình, bên người ấy, ngay cả khi, chúng ta là những con đường song song không thể giao thoa.

Thời gian, rồi sẽ trả lời cho tất cả.