Tôi bắt đầu hiểu rằng mỗi lời tôi nói, hoá ra cũng không nhận được sự chuyên tâm chú ý. Vì sao mỗi lời tôi nói đều phải toàn tâm toàn ý khổ mình như vậy? Tôi rất thật lòng, từ năm đó, tôi đã thề hứa với lòng mình rằng, những việc tôi làm, những lời tôi nói, tất cả phải xuất phát từ lòng mình. Chân thật, không giả dối. Không phỉ báng chính mình. Nhưng tôi không nghĩ, sự toàn tâm toàn ý đó đều là vô nghĩa. Như thế này, tôi sẽ tiếp tục ra sao..
Tôi đã từng nói, tôi không sợ làm những việc mà biết trước một kết quả vô ích. Nhưng, tôi sẽ sụp đổ, nếu mọi thứ trở nên vô nghĩa. Nếu thất bại, nhưng tôi có thể tìm được câu trả lời cho từng ấy câu hỏi của cuộc đời mình, tôi vẫn là một loài động vật thiêu thân không dừng lại. Nhưng, nếu tất cả mọi thứ đều không còn ý nghĩa, tôi biết làm gì giữ lưng chừng hoang hoải đó?
Tôi không biết. Tôi cố gắng không nghĩ đến điều đó. Nhưng đôi khi, tôi hiểu rõ, tôi chỉ đang lẩn tránh sự thật. Sự thật ấy hiển nhiên rằng, tôi dừng lại được rồi.
Và, tôi không sẵn sàng cho cuộc sống này, cũng như thể, tôi ngoại đạo với Chúa trời và Địa ngục.